“Lát nữa mà vẫn còn khó chịu thì nói, tôi sẽ đưa em đi khám.”
Tưởng Phong nghiêm mặt ngồi xuống, dáng vẻ này dọa cho Tưởng Tuệ Tuệ bên cạnh không dám nói chuyện, Giản Mẫn cũng cảm thấy bản thân vô cùng gây phiền phức cho người khác, ngại ngùng cúi đầu uống nước .
Tưởng Tuệ Tuệ có chút sợ hãi đối với người chú nhỏ làm quân nhân này, mỗi lần chú ấy ở nhà đều không dám đến gần, nhận ra bầu không khí ở đây rất kỳ quái liền di chuyển thân hình nhỏ bé lén lút bỏ chạy. Tưởng Phong bất lực nhìn bộ dạng dè dặt kia, lẩm bẩm nói một câu: “Con bé này mỗi lần gặp tôi là lại như gặp ma.”
Không biết tại sao mỗi lần cháu gái nhìn thấy anh đều bỏ chạy cách xa, rõ ràng anh cũng không làm gì nó, với tính khí lạnh lùng của mình anh đã cố gắng hết mức dịu dàng với cô cháu gái nhỏ, mỗi lần trở về vẫn mang đồ ăn ngon và đồ chơi cho con bé nhưng vẫn như cũ bị ghét bỏ.
Giản Mẫn nghe thấy thế do dự ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện anh thế mà đang nhìn thẳng vào mình, hóa ra là đang thật sự hỏi cô chứ không phải đang nói một mình.
“Cái này… Chính là khí thế của anh khá dọa người, xem ra có vẻ là do tính khí có chút không tốt, khụ khụ,… Cho nên…” Có cô bé nào nguyện ý đối mặt với khuôn mặt hầm hố như vậy a.
“Em cũng sợ tôi sao?” Tưởng Phong hỏi.
“Haha… Vẫn ổn a.” Tránh đi ánh mắt sâu thẳm của anh, cô vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục uống nước, né tránh việc tiếp tục giao tiếp, làm cho Tưởng Phong nghĩ rằng cô đang sợ mình.
“Chỉ cần em không ầm ĩ đòi về nhà tôi sẽ đối tốt với em, cho nên em không cần sợ tôi đâu tôi sẽ không ăn thịt em.”
Giản Mẫn vẫn tiếp tục cúi đầu uống nước, uống nước và uống nước, toàn tâm uống nước.
Tưởng Phong không nhịn được liếc nhìn cốc nước ấm, thấy cô uống nước nửa ngày cũng không uống bao nhiêu, tiếp đó nhìn thấy cơ thể cô đang dần co lại cách xa mình anh liền nhận ra cô là đang sợ hãi việc ở một mình với anh.
Tưởng Phong tức giận nhếch khóe miệng lên, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy. Thời gian của anh không còn nhiều, thời gian nghỉ phép làm hôn lễ rất nhanh sắp kết thúc rồi anh phải trở lại quân đội, trong giai đoạn này anh nhất định phải xoa dịu vợ mình để cô ấy cam tâm tình nguyện ở lại, không còn nghĩ đến mấy câu hỏi như là gả thay hay là gả nhầm gì kia nữa.
“Em trước đó là muốn gả cho ai?” Tưởng Phong hỏi.
Giản Mẫn sửng sốt một chút, há mồm lúc lâu không nghĩ là anh sẽ hỏi câu hỏi này cho nên chỉ có thể lắc đầu: “Không biết nữa, mẹ tôi bảo tôi gả thì tôi gả thôi, trước đây tôi vẫn chưa từng thấy qua hay nghĩ qua.”
Tưởng Phong ngẩn ngơ, không ngờ đến sẽ có câu trả lời như vậy, còn tưởng rằng cô trước đó nhất quyết kiên trì như vậy là muốn gả cho người mình có tình cảm, hóa ra là chưa gặp qua.
Tâm trạng Tưởng Phong đột nhiên tốt lên, trên mặt cũng buông lỏng hơn mấy phần, lời nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Nếu đã như vậy, em đối với người kia vốn chưa có tình cảm thì tại sao lại không muốn gả cho tôi? Tôi không nghĩ điều kiện người em muốn gả sẽ tốt hơn tôi đâu."
Tưởng Phong vốn dĩ không phải là người thích khoe khoang, nhưng giờ phút này vì nâng cao ưu thế bản thân mà lần đầu tiên trong lịch sử anh lại tự mình bán đứng bản thân mang ra khoe khoang, bên ngoài tuy rằng bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã có vài phần không dễ chịu.
Giản Mẫn lắng nghe xong, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú kia của anh một lúc lâu trong lòng thầm gật đầu, điều kiện quả thật rất tốt, lấy làm chồng sẽ chiếm được lợi rất lớn, thế tại sao bản thân cô lại không bằng lòng? Có lý do gì mà không đồng ý?
Thấy cô không lên tiếng, Tưởng Phong cũng không thúc giục cô mà đứng dậy nói: “Tuy là lần đầu gặp mặt nhau, nhưng em thực sự rất phù hợp với dáng vẻ người vợ trong tâm trí của tôi, nếu như em bằng lòng ở lại đây tôi nhất định sẽ đối tốt với em, không để em phải chịu ủy khuất, em suy nghĩ cho kỹ đi tôi ra ngoài đây.”
Giản Mẫn lần nữa ở trong phòng một mình, cô vốn ngồi đến mệt từ lâu rồi cho nên quen thuộc bọc mình lại, trốn dưới chăn cắn ngón tay và bắt đầu suy nghĩ. Cô vì sao không muốn ở lại đây, là vì cơ thể này không phải của cô sao? Bởi vì mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến bản thân cô không thể chấp nhận được? Hay là vì Giản Phương Phương mới chính là người nên gả cho Tưởng Phong, mà Giản Mẫn cô chẳng qua chỉ là một kẻ đánh cắp, đánh cắp cơ thể người khác bằng một cách khó hiểu, lại còn muốn chiếm chồng vốn nên thuộc về người kia?
Tưởng Phong tốt như vậy, một chút cũng không để ý chủ nhân cơ thể này chỉ là gả thay, thật lòng thành tâm bảo cô ở lại làm vợ anh, nếu như là Giản Như Như thật thì chắc có lẽ cô ấy sẽ vui biết bao. Nhưng nếu như bây giờ cô chấp nhận Tưởng Phong, lỡ tương lai một ngày nào đó Giản Như Như quay trở về, cô lần nữa trở thành cô hồn không chủ như xưa thì đến lúc đó nhìn bọn họ sống cuộc sống vợ chồng ngọt ngào thì sẽ đau khổ biết bao nhiêu, cho nên nếu như có được lại đánh mất thì thà đừng có sẽ tốt hơn.