Nhưng mà Giản Phương Phương đang ở nơi đâu, khi nào cô ấy trở về?
Càng nghĩ Giản Mẫn càng thấy hỗn độn không biết vấn đề trước mắt nên giải quyết thế nào, đi lại càng không được vì sẽ chết ở bên ngoài kia.
Trong đầu đang suy nghĩ lung tung thì đầu ngón tay bỗng nhiên đau nhói, nhìn lại ngón tay bị mình vô thức cắn đến chảy máu, Giản Mẫn nhanh chóng đem ngón tay ngậm vào trong miệng, không ngờ lại nếm được một mùi gỉ sắt ngòn ngọt, mùi vị của máu làm sao có thể ngọt được? Cô vốn không phải là kẻ khát máu biến thái a.
Giản Mẫn nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy vết thương trên đầu ngón tay không biết làm thế nào mà đã lành lại, phía trên chỉ còn đọng lại một giọt nước.
Giản Mẫn ngẩn người nhìn, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại liếm liếm lưỡi một chút, thật sự rất ngọt, đầu lưỡi vô thức hút thêm vị ngọt truyền vào trong khoan miệng.
Đây là?
Giản Mẫn kinh ngạc nhìn chăm chú ngón tay mình, đây là thế giới huyền ảo thần kì gì vậy?
Phát hiện ra điều khiến người khác kinh ngạc làm cho Giản Mẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề Giản Như Như có quay lại hay không, chỉ cần nhìn vào đầu ngón tay phiếm hồng đọng nước là cô lại nghĩ đến việc không biết bản thân có thể quay lại thế giới ban đầu hay không, còn có nơi đây là nơi cân bằng giữa thời không và không gian cho nên mới xảy ra việc huyền ảo như vậy sao?
Mãi cho đến lúc ăn cơm, Tưởng Tuệ Tuệ đi vào gọi Giản Mẫn đi ra ăn cơm Giản Mẫn mới có thể tạm thời cất hết đi những suy nghĩ của bản thân vào trong lòng, cô trước mắt vẫn còn một trận chiến dài cần phải đánh.
Nhưng mà trong gia đình, người nhà họ Tưởng nhất định đã có người gặp qua Giản Phương Phương, cô mà ra ngoài sẽ bị lộ tẩy, tuy nhiên cô cũng không thể cứ như thế tránh mặt không ra ngoài mãi được. Giản Mẫn lo lắng bước xuống giường chỉnh đốn lại bản thân một chút, sau đó liền bị Tưởng Tuệ Tuệ kéo đi ra khỏi cửa, đáng ngạc nhiên là suốt cả quá trình đấy cô lại không hề thở dốc một chút nào.
Lúc này trong lòng cô liền nghĩ đến bàn tay vàng trong tiểu thuyết mà kiếp trước cô từng đọc qua, cho nên bản thân rất nhanh đã không còn nghi ngờ hay suy nghĩ về điều đó nữa.
Bàn tay vàng thật sự thần kỳ vô cùng, trên ngón tay bị thương do cắn lúc nãy miệng vết thương trong chốc lát đã lành lặn không còn chút dấu vết, vì vậy không có gì là kì lạ khi sức khỏe của cô đột nhiên lại được tăng cường như vậy.
Nhưng sau khi phát hiện ra điều này, việc làm cho Giản Mẫn quan tâm nhất hiện tại không phải là cơ thể đã đỡ hơn nhiều hay chưa, mà là bàn tay vàng thường chỉ thuộc về nữ chính! Những chuyện trên làm cho cô cuối cùng cũng ra rằng bản thân tại sao lại đến được thế giới này, và tại sao lại biến thành Giản Như Như gả qua đây.
Tất cả đều là ý trời a, không chừng là vì kiếp trước nhìn thấy cô chết quá oan uổng cho nên ông trời đã để cô xuyên không đến đây mượn thân thể Giản Như Như một lần nữa sống lại, dựa theo thiết lập trong tiểu thuyết thông thường hay viết Giản Như Như nguyên bản nhất định đã chết rồi, sau này cũng không thể quay lại, vì vậy từ nay thân thể này sẽ hoàn toàn là của Giản Mẫn cô đây. Cô thực sự đã sống lại rồi!
Giản Mẫn từ nay cũng chính là Giản Như Như, giờ phút này đứng ở cạnh cửa trong đôi mắt tỏa ra niềm vui sướng thành thật, dáng vẻ ấy khiến Tưởng Phong tưởng rằng cô cuối cùng cũng nghĩ thông bằng lòng chấp nhận anh rồi, làm cho Tưởng Phong vừa bước vào trái tim đã ngay lập tức đập liên hồi, chính là kiểu kích động muốn đem người ôm vào trong ngực hôn một cái, nhưng cúi đầu lại nhìn thấy cô cháu gái đang ở bên cạnh thành ra chỉ có thể dừng ngay ý nghĩ đấy lại.
“Sao lại ra đây? Bên ngoài rất lạnh."
Tưởng Phong đi qua thay thế cháu gái đem người trực tiếp ôm vào trong lòng, Tưởng Tuệ Tuệ lè lưỡi quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu to: “Nội, nội, nội, cháu đói rồi.”
“Tuệ Tuệ nói mẹ gọi em ra ăn cơm.”
Từ thời điểm cô nhận ra mình chính là Giản Như Như, bản thân không trộm không cướp liền không vùng vẫy như trước nữa mà rất vui vẻ chấp nhận người chồng Tưởng Phong này.
Giản Như Như chấp nhận gọi mẹ anh là mẹ rồi, trong lòng Tưởng Phong lúc này cũng nhận định cô đã nghĩ thông, bằng lòng cùng với mình trải qua thời gian tốt đẹp, trong lòng vừa vui mừng vừa kích động đến không kìm được mà ôm cô chặt hơn mấy phần.
“Trước mắt đừng ra ngoài, đợi anh và mẹ nói rõ rồi em hãy ra gặp bọn họ.”
Tưởng Phong lần nữa cúi người bế cô lên trở lại trong phòng, đặt Giản Như Như ngồi xuống trên giường kế tiếp đột nhiên cúi người xuống hôn lên trán cô, sau đó lập tức xoay người vội vàng bước ra ngoài, bộ dáng kia ở trong mắt Giản Như Như có mấy phần ngại ngùng và thiếu kiên nhẫn.