Tưởng Phong nghe chị dâu nói xong liền nhìn thoáng qua cái miệng nhỏ nhắn của Giản Như Như, ý thức được sự thiếu thận trọng của mình liền đem thịt bỏ vào miệng mình rồi nhanh chóng gắp một miếng thịt nhỏ cho cô.
Lần này Giản Như Như không do dự, há miệng ăn, ăn xong mới nghĩ đến việc mình vừa bị đút cơm trước mặt cả nhà mặt nhất thời ửng đỏ, nhưng nhìn xung quanh thì mọi người lại giống như không nhìn thấy gì.
Chị dâu đang cười, cha Tưởng cúi đầu ăn cháo, mẹ Tưởng cũng đang gắp thức ăn, anh cả Tưởng Thành đầu sắp chúi xuống bát, chỉ có vẻ mặt ngây thơ của Tưởng Tuệ Tuệ nhìn không hiểu gì, thỉnh thoảng bé cũng sẽ được đút cơm ăn.
Lúc sau Tưởng Phong còn muốn đút cho cô, liền bị Giản Như Như ngăn cản, cô cũng không phải không có tay có thể tự mình gắp.
Ăn sáng xong, Trương Tú định nấu nồi nước nóng rửa sạch đống chén trong yến tiệc của ngày hôm qua, Giản Như Như không muốn ngồi không chủ động đến trước nồi nhóm lửa, trong thời gian chờ nước sôi Giản Như Như nhìn Tưởng Tuệ Tuệ hỏi Trương Tú: "Tuệ Tuệ năm nay bao nhiêu tuổi?”
"Qua sinh nhật là tròn tám tuổi rồi." Trương Tú trả lời.
"Vậy là nên đi học rồi phải không?" Chính là không biết Tưởng gia có ý nghĩ cho con gái đi học hay không.
"Cũng có ý định này, vốn là năm nay đã muốn cho bé đi học, chỉ là không khéo người trong thôn chúng ta đều không ai có ý định cho các bé cùng tuổi đi học, thôn này của chúng ta cách trường tiểu học hơi xa bé còn nhỏ sợ là không an toàn, trong nhà lại không có ai đưa đón nên muốn chờ sang năm xem trong thôn có bạn cùng tuổi đi học chung hay không." Trương Tú vừa nói vừa bưng một chậu lớn rót nước lạnh vào chậu, đợi lát nữa trực tiếp pha nước sôi là có thể rửa.
Giản Như Như bỏ củi vào, nhìn ngọn lửa ánh vàng gật đầu: "Lúc trước em nghe nói bên ngoài có kẻ bắt cóc, chuyên môn chọn những hài tử không có khả năng tự vệ."
Trương Tú nghe xong lập tức đồng ý nói: "Đúng đó, năm ngoái Triệu gia thôn ở kế bên chúng ta có một đứa bé bị bắt cóc, nghe nói đến bây giờ vẫn chưa tìm về được, khoảng thời gian đó vừa vặn là thời điểm thu hoạch mùa thu bọn buôn người đều chọn ra tay ở thời điểm đó, đúng là bọn chó không có lương tâm!" Khoảng thời gian đó cô còn cảm thấy lo lắng vì trong nhà không có ai chăm sóc con mình, mỗi lần xuống ruộng đều đưa Tuệ Tuệ cùng nhau đi gặt lúa.
"Ừm, cho nên sau này chị nên chở Tuệ Tuệ đi học, đến lúc đó nếu trong thôn nhiều hài tử cùng nhau đi học, mấy nhà cùng nhau thương lượng một chút mỗi ngày thay phiên nhau cử một người lớn đưa đón bọn nhỏ đi học, như vậy liền an toàn, nếu không bọn nhỏ bị nhóm buôn người nào theo dõi cũng không phản kháng được, nhưng có một người lớn đi theo thì bọn họ sẽ không dám lộng hành như vậy."
Trương Tú suy nghĩ một chút cảm thấy em dâu nói có lý, đến lúc đó mấy nhà thay phiên nhau cho một người đi theo bọn nhỏ, cũng không làm chậm trễ việc của các nhà.
"Được, bất quá đứa nhỏ cũng phải chờ cũng phải đến nửa năm sau mới đi học, đến lúc đó nhìn xem mấy đứa nhỏ nhà nào đi học rồi mới thương lượng tiếp."
Thời gian hai người nói chuyện trôi qua rất nhanh, nước trong nồi đã sôi lên, Giản Như Như dùng tro dập đống lửa trong bếp, đứng lên muốn cùng Trương Tú rửa chén, lúc này mẹ Tưởng đi vào, vừa xắn tay áo vừa đẩy Giản Như Như ra nói: "Vợ thằnh hai con đừng ở đây nữa, cùng thằng hai về phòng thu dọn quà cáp hôm qua đi."
Giản Như Như nhìn đống bát đũa nói: "Con rửa chén xong rồi đi ạ.”
"Không cần, mẹ cùng chị dâu con làm một lát là xong, con mau đi đi mẹ vừa mới thấy thằng hai bên kia, con đi tìm nó đi." Mẹ Tưởng nói xong đã nhanh tay cầm chén trong chậu bắt đầu rửa, bà và Trương Tú đều là người nhanh tay, chỉ một lúc đã rửa sạch mấy cái, Giản Như Như cảm thấy mình ở đây quả thật không giúp được gì, có lẽ còn vướng bận liền sờ mũi cười gượng nói: "Mẹ, chị dâu hai người làm đi, con đi thu dọn phòng đây.”
Giản Như Như trở lại phòng, nhìn cái rương đặt bên cạnh chân tường, những thứ này đều là của hồi môn nhà họ Giản chuẩn bị, hơn nữa còn một số lễ vật nhà họ Tưởng đưa qua, đồ đạc thật sự không nhiều lắm cho nên nhìn có chút vụn vặt.
Tưởng Phong nhìn thấy cô liền nói: "Em ngồi đi, nói cho anh biết đặt ở đâu là được, anh làm cho.”
Trước mặt chồng mình Giản Như Như liền không khách sáo, đi đến bên giường ngồi xuống bắt đầu chỉ huy: "Rương đặt bên cạnh tủ quần áo, quần áo bên trong đợi một lát để vào tủ... Đôi giày mới này em e rằng không mang được, để đó đi..."