Giản Như Như đi theo anh đến bên cạnh chuồng lợn, thấy cha Tưởng đang đổ thức ăn lợn đã làm xong vào máng đá, cô vươn đầu vào nhìn liền thấy hai con lợn béo choai choai ở bên trong đang run run tai tranh nhau ăn cơm.
"Con lợn này thật trắng."
Giản Như Như nói lời này không chỉ khiến Tưởng Phong ở bên cạnh nhìn sang, ngay cả cha Tưởng bên trong cũng nhìn thoáng qua cô, khóe miệng khẽ giật giật, không biết có phải đang cười hay không.
Giản Như Như nói xong cũng cảm thấy lời này của mình rất ngu ngốc, cô sờ sờ mũi không nói lời nào, cuối cùng Tưởng Phong nói muốn giúp đỡ cha cũng không giúp nữa mà lôi kéo Giản Như Như không có việc gì làm đi ra. Anh chợt nghĩ đến cô mới gả tới đây còn chưa đi ra khỏi cửa liền hỏi: “Có muốn đi ra ngoài dạo chơi không?”
"Muốn, anh đồng ý cho em đi ra ngoài sao?" Giản Như Như ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn anh. Người này lúc trước ngay cả cửa nhà cũng không muốn để cho cô ra, sợ bệnh tình của cô nặng hơn hay sao?
"Anh thấy hôm nay thân thể em đã tốt lên, đi ra ngoài một chút cũng không sao. Nhưng mặt đường có bùn, không bằng phẳng lắm."
"Vậy thì đi xung quanh cửa cũng tốt." Lúc ở nhà họ Giản cô chưa từng ra khỏi sân, sau khi đi tới nhà họ Tưởng cũng chưa từng đi ra ngoài. Giản Như Như đã sống khép kín quá lâu cũng cần ra ngoài hóng gió một chút, nghe Tưởng Phong vừa nhắc tới liền nhịn không được lôi kéo anh bước đi ra khỏi cửa lớn.
"Chậm một chút." Tưởng Phong thấy cô sốt ruột như vậy, lúc trước cô ở nhà ngây ngốc yên phận, anh còn tưởng rằng cô không thích ra ngoài.
Sân Tưởng gia trên con đường chính của thôn, đứng ở cửa nhìn trái phải đều là đường rất dài, tầm nhìn rộng mở. Cách đó không xa có một ngã tư, mọc một cây tạo giác to, dưới tàng cây chính là nơi người trong thôn hàng ngày nhàn rỗi nói chuyện phiếm. Gần đây thời tiết đã tốt hơn, tuy rằng mặt đường còn lầy lội nhưng vẫn có ba năm người đứng đó nói chuyện.
Tưởng Phong mang theo Giản Như Như vừa ra cửa, ở bên kia có người tinh mắt liền nhìn thấy: “Đó là con trai thứ hai nhà lão Tưởng đúng không?”
Một người khác cũng quay đầu nhìn rồi gật đầu nói theo: “Đúng rồi, bên cạnh chính là con dâu mới đi.” Con dâu cả nhà họ Tưởng bà có quen biết.
"Nghe nói người là nhà họ Giản thôn Đại Lò. Bộ dáng quả thật rất đẹp." Con gái nhà họ Giản lớn lên xinh đẹp đến thôn xóm lân cận cũng đều biết.
Có người liền bĩu môi chướng mắt đáp lời: “Nhìn dáng vẻ vừa gầy vừa nhỏ, đẹp mắt thì có tác dụng gì. Đến lúc đó ruộng cũng không làm nổi, không thể kiếm sống, chẳng khác nào nuôi một tổ tông.”
"Người ta không ngại, bà quan tâm cái gì, rảnh rỗi về quản cô con dâu ham ăn biếng làm trong nhà mình đi." Lúc này người nói chuyện là một người phụ nữ cao lớn, khuôn mặt tròn trịa, nói xong còn không quên liếc mắt nhìn những người khác mới xoay người đi về nhà. Lúc đi ngang qua vợ chồng Tưởng Phong cũng dừng lại cười chào hỏi: “Tưởng Phong đây là vợ cháu đi, thật xinh đẹp.”
Tưởng Phong gật gật đầu với bà, hướng Giản Như Như giới thiệu: “Đây là thím Vương ở cách vách.”
Giản Như Như liền tươi cười chào hỏi: “Xin chào thím Vương ạ.”
"Ai, chào cháu. Trong nhà đã đến giờ làm cơm tối, thím về trước, các cháu rảnh rỗi nhớ ghé qua nhà thím chơi đấy."
"Được ạ, có thời gian chúng cháu nhất định sẽ đi."
Nhìn thím Vương đi vào sân bên cạnh, Giản Như Như nói: “Hàng xóm nhà anh rất hiền lành.”
Tưởng Phong gật đầu: “Ừm, thím Vương không tệ, trong nhà thím ấy có một cô con gái xấp xỉ tuổi em. Sau này anh không ở nhà, em nhàm chán quá có thể đến tìm cô ấy chơi.”
Giản Như Như hỏi theo bản năng: “Sao lại không ở nhà, anh muốn đến đó sao?” Còn biểu lộ vẻ mặt như sắp bị vứt bỏ.
Tưởng Phong khóe miệng lộ ra ý cười cầm lấy tay cô: “Ngốc, em đã quên anh là quân nhân rồi, hiện tại đang trong thời gian nghỉ kết hôn mới có thể ở nhà, chờ qua năm mới xong sẽ trở về bộ đội.”
Lúc này Giản Như Như mới nhớ tới Tưởng Phong đã từng đề cập tới chuyện để cô tùy quân (Người nhà của quân nhân được bố trí vào các cơ quan phục vụ của quân đội hoặc được chính quyền địa phương nơi quân nhân đó đóng quân bố trí công tác phù hợp theo quy định của pháp luật), liền hỏi anh: “Không phải anh nói để em tùy quân sao?”
"Ừm, chờ anh trở về bộ đội liền nộp đơn, sẽ không để cho em chờ quá lâu đâu." Thời gian dài bên nhau anh cũng chịu không nổi cảnh hai người hai nơi.