Cô dâu mới về nhà chồng ba ngày sau sẽ về nhà lại mặt, là phong tục địa phương nơi nào cũng có.
Mẹ Tưởng từ sáng sớm đã thức dậy đem lễ vật đã chuẩn bị trước đó lấy ra đặt lên bàn trong nhà chính. Tưởng Phong ăn sáng xong mới nói với mẹ Tưởng và Giản Như Như: “Hôm nay trời lạnh, để con tự mình đi đi.”
Mẹ Tưởng lắc đầu: “Thế thì làm sao mà được, đến lúc đó người ta lại nói, nhà họ Giản cũng có ý kiến nói con dâu vừa ra khỏi cửa đã không nhận nhà mẹ đẻ.” Bà mặc dù không thích cách làm của nhà họ Giản nhưng chuyện nên làm cũng sẽ không vì vậy mà thiếu được dù chỉ một chút. Không thể để cho người ta cơ hội chế nhạo mình.
Giản Như Như có trở về hay không đều không sao cả. Nhưng nghe mẹ chồng nói cũng cảm thấy mình không trở về sẽ không ổn lắm, dù sao hiện tại thân thể của cô rất tốt, trở về một chuyến cũng không thành vấn đề, cô kéo tay Tưởng Phong: “Em cùng về nữa nhé, em sẽ mặc nhiều quần áo một chút sẽ không có việc gì đâu.”
Tưởng Phong vẫn nhíu mày lo lắng, huống chi nhà họ Tưởng cách thôn Đại Lò một tiếng đồng hồ đi bộ. Thể lực của cô cũng không theo kịp, không khéo có khi vừa ra ngoài một lần quay về bệnh lại nặng hơn.
"Anh tự đi một mình, cứ quyết định như vậy đi. "Tưởng Phong cứng rắn đưa ra quyết định.
Đang muốn bước đi, tay Tưởng Phong đã bị cầm lấy. Anh quay đầu nhìn thấy Giản Như Như hai mắt đáng thương mở to nhìn mình, trong mắt tựa hồ có hơi nước mờ ảo: “A Phong, em muốn về nhà, em muốn gặp ba mẹ, muốn..."
"Được." Không đợi Giản Như Như tiếp tục làm nũng, Tưởng Phong lập tức đầu hàng, anh thật sự sợ không đáp ứng một khắc sau cô sẽ khóc ngay lập tức.
Cuối cùng hai người quyết định đi cùng nhau. Tuy nhiên thời gian xuất phát bị lùi lại thành nửa buổi sáng sau khi mặt trời mọc.
Hai người xách đồ cùng nhau đón ánh mặt trời đi về phía thôn Đại Lò. Dọc theo đường đi Tưởng Phong thường xuyên hỏi cô có mệt hay không, mấy lần muốn cõng cô đi đều bị Giản Như Như cự tuyệt.
Thực ra, chậm rãi đi bộ cũng không quá mệt mỏi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện bất tri bất giác đã đến nơi.
Một đường xuyên qua đường làng đi về phía nhà họ Giản, trong quá trình đó bọn họ được khá nhiều ánh mắt chú ý đến, rất nhiều người đã từng gặp tưởng Phong ở sau lưng thì thầm tại sao không phải Giản Phương Phương cùng trở về.
Có người liền nghĩ đến ngày đó cô dâu che đầu, còn có vẻ mặt khẩn trương của Lưu Thúy Vân lúc đó, trong lòng bỗng nhiên mơ hồ hiểu ra được cái gì đó.
Lúc hai người đi tới con ngõ nhỏ tới nhà họ Giản, xa xa nhìn thấy cha Giản đang ngồi xổm bên cửa hút thuốc, ánh mắt nhìn về giao lộ phía trước. Đến khi thấy hai người bọn họ tới ông liền lập tức đứng lên, rõ ràng là biết hôm nay bọn họ lại mặt, đã sớm chờ ở cửa.
Cô biết cha Giản thật sự yêu thương Giản Như Như. Mà bản thân cô đối với cha Giản cảm giác cũng tương đối phức tạp, tuy rằng không có biện pháp coi ông là người thân, nhưng so với người mẹ Lưu Thúy Vân tự nhiên có hảo cảm nhiều hơn.
Bất quá nàng bây giờ là Giản Như Như, chuyện gì nên làm cũng phải làm, không thể để cho người ta nhìn ra sơ sót.
Hai người đi tới trước cửa, Giản Như Như nhìn cha Giản kích động cười nói: “Ba, trời lạnh như vậy, sao người lại chờ ở đây?”
"Bé hai, con... Con đã khỏe chưa?" Cha Giản vừa mới nhìn thấy cô con gái thứ hai đã không thể tin vào mắt mình, ngay từ đầu còn tưởng rằng nhìn lầm người, đến lúc nhìn kỹ ngũ quan, thân hình kia mới xác định đây quả thật chính là con gái của mình.
Không nghĩ tới mới gả qua ba ngày, con gái đã có thể xuống giường đi bộ, nhìn sắc mặt cũng tốt hơn không ít, so với bộ dáng bệnh tật lúc trước ở nhà quả thực giống như hai người.
"Cha, sức khỏe của con tốt hơn rất nhiều, đều nhờ A Phong chiếu cố con. "Giản Như Như chưa từng nói nhiều như vậy khiến cha Giản cảm thấy hết thảy đều là công lao tận tâm chăm sóc của Tưởng Phong.
"Được rồi, con khỏe mạnh là cha yên tâm rồi." Nói xong liền nhịn không được nước mắt giàn giụa. Bao nhiêu áp lực, áy náy tích tụ mấy ngày nay trong nháy mắt liền tiêu tan, cha Giản đi qua kéo tay Tưởng Phong vẻ mặt cảm kích vui mừng: “Đứa nhỏ này, cám ơn con, cám ơn con nguyện ý tiếp nhận bé hai, ta..."
"Cha." Tưởng Phong đỡ cha Giản đang kích động, thần sắc nghiêm túc nói với ông: “Người không cần phải nói như vậy, con cảm thấy Như Như rất tốt con nên cảm ơn cha mẹ đã gả Như Như cho con mới đúng.”
Tưởng Phong chân thành nói lời thật lòng, anh thật sự cảm kích bọn họ đã để Như Như đến gả thay.