“Vâng ạ, bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta vào nhà rồi nói."
Giản Như Như nhìn những người xung quanh lén lút nghe lén, cô không muốn đứng ở chỗ này để người ta nhìn ngó, liền cắt đứt lời nói của hai người.
Cha Giản cũng nhớ tới hiện tại còn ở bên ngoài mới lau mắt cười: “Đi đi, vào nhà rồi nói, đường xa như vậy bé hai cũng đã mệt mỏi rồi.”
Ba người đi vào sân, Lưu Thúy Vân nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài, nhìn thấy người tiến vào lập tức tươi cười: “Con rể tới rồi sao? Vào nhà ngồi đi.”
Chớp mắt nhìn thấy Giản Như Như xinh đẹp bên cạnh, nụ cười trên mặt lập tức bị kinh ngạc thay thế, vài bước đến gần bắt lấy tay Giản Như Như: “Bé hai, thân thể của con đã tốt lên rồi sao?”
Dứt lời Lưu Thúy Vân đánh giá Giản Như Như từ trên xuống dưới, thanh âm tràn đầy kích động, hốc mắt ướt át: “Thật tốt, mẹ nói con gái mẹ là người có phúc khí mà, mới gả đến Tưởng gia thân thể đã tốt lên rồi, thật sự là trời cao chiếu cố.”
"Mẹ." Giản Như Như không biết nên nói gì với bà ta, vừa lúc khóe mắt nhìn thấy chị dâu cả Triệu Tú Cúc của Giản Như Như đang đứng ở cửa nhìn nàng: “Chị dâu.”
"Ai, là Như Như trở về đó hả nhìn qua hẳn là đã tốt hơn rất nhiều rồi?" Triệu Tú Cúc cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, rõ ràng cô em chồng này trước khi ra khỏi cửa bệnh tật quấn thân còn không biết có qua nổi mùa đông này không, hiện tại đã nhìn không ra dáng vẻ bệnh tật trước đây.
"Vâng." Giản Như Như nhìn xung quanh không thấy anh cả Giản Thiết Đống liền hỏi: “Anh cả không có ở nhà sao?”
"Anh cả là biết hôm nay em gái về nhà, sáng sớm đã đi công xã mua thịt cá, tính thời gian cũng sắp trở về rồi."
"Được rồi, đừng đứng ngây ngốc ở đây." Lưu Thúy Vân gọi bọn họ vào nhà: “Đều vào nhà nói chuyện đi, lão già mau giúp con rể xách đồ đạc vào trong phòng.”
Nhìn thấy Tưởng Phong xách lễ vật vẻ mặt Lưu Thúy Vân dường như cười ra cả nếp gấp, hảo cảm đối với con rể Tưởng Phong này lại tăng lên một chút.
Tưởng Phong làm sao có thể khiến cha vợ chịu mệt mỏi liền né tránh tay cha Giản nói: “Con tự mang được ạ.” Sau đó liền tự mình xách đồ đi vào nhà chính đặt lên bàn. Lưu Thúy Vân ánh mắt vừa lòng mười phần nhìn Tưởng Phong dáng người cao ngất đứng đó.
Lưu Thúy Vân lôi kéo Giản Như Như vừa đi vừa nói: “Mẹ thấy con rể nó rất để ý đến con, như vậy mẹ cũng yên tâm, lúc trước để con gả thay là mẹ không đúng, nhưng mẹ đều là vì tốt cho con, nhỏ hai con phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của mẹ.”
Giản Như Như đối với mình lãnh đạm từ lúc trở vào nhà Lưu Thúy Vân đã phát hiện ra, trong lòng nghĩ Giản Như Như nhất định là oán hận bà ta, nhưng hiện
giờ Tưởng gia không so đo việc này, cô cũng coi như là mơ màng được gả cho người chồng tốt, cũng không nên tiếp tục oán hận bà ta.
Giản Như Như nghe được trong lòng trợn trắng mắt, ngoài miệng vẫn cười nói: “Con đã biết, mẹ. Hiện tại con quả thật sống rất tốt, sau này mẹ cũng không cần phải nhọc lòng quan tâm đến con nữa.” Giản Như Như không muốn nói nhiều với bà ta, trước khi Lưu Thúy Vân mở miệng lần nữa đã nhanh chân bước vào phòng.
Triệu Tú Cúc đang rót nước cho Tưởng Phong uống, thấy cô vào cũng lập tức rót thêm một chén, còn thêm đường nâu: “Em mau ngồi xuống uống một chén trà nóng đi, một đường đi tới đây có lạnh không?”
"Cám ơn chị dâu." Giản Như Như ngồi xuống bên cạnh Tưởng Phong, hai tay cầm nước thổi thổi sau đó tiếp tục nói: “Một đường đến đây em cũng không thấy quá lạnh.”
Cha Giản từ khi nhìn thấy Giản Như Như trở về trên mặt liền mang theo nụ cười, vô cùng hài lòng nhìn Tưởng Phong đang ngồi ngay ngắn, nghe được lời của con dâu cả lập tức nói: “Chờ lúc trở về cha bảo anh cả con mượn một chiếc xe bò đưa các con về, đi nhanh hơn tránh cho đi đường nhiều mệt mỏi.” Con gái ông cũng vừa mới khỏe lên phải cẩn thận nhiều hơn.
Giản Như Như vừa muốn từ chối, Tưởng Phong bên cạnh đã nhanh chóng mở miệng: “Cảm ơn ý tốt của cha, chỉ là đường xá gập ghềnh, xe bò sợ không dễ đi. Chúng con đi cũng nhanh, Như Như đi không nổi con vẫn có thể cõng cô ấy.”
Cha Giản cười càng vui vẻ hơn: “Được rồi, để con rể phải mệt mỏi rồi.”
Triệu Tú Cúc ở một bên cũng nhịn không được nở nụ cười còn có chút hâm mộ. Cậu em rể này thoạt nhìn lạnh như băng không nghĩ tới lại biết thương người như vậy. Như chị gả tới đây mấy năm, Giản Thiết Đống cũng chưa từng cõng chị một lần.