Lưu Thúy Vân nhìn Tưởng Phong đối với Giản Như Như như thế, trong lòng dâng lên tiếc hận .
Có con rể tật tốt, biết lạnh biết nóng như vậy là Giản Phương Phương không có phúc khí, bằng không gả đến Tưởng gia có Tưởng Phong sẽ thương yêu, sau này hưởng phúc còn không hết. Lưu Thúy Vân nhịn không được thở dài, bị cha Giản ở một bên nghe được ngẩng đầu nói: “Sắp trưa rồi, Thiết Tử sao còn chưa trở về?”
Lưu Thúy Vân ngước lên nhìn trời, bất chấp tiếc hận đứng lên đi ra ngoài cửa: “Tôi đi ra đầu thôn xem một chút.”
Mới đi tới cửa, bên ngoài Giản Thiết Đống đã trở về.
“Mẹ, con về rồi. Hôm nay may mắn, trạm cung ứng tiêu thụ trong xã có cá sống, mùa đông thế này rất hiếm có, con liền mua hai con còn có hai cân thịt lợn.”
Giản Thiết Đống nói xong đem đồ giao cho Lưu Thúy Vân, mặt khác ngó đầu nhìn vào nhà chính: “Em gái đã về chưa?”
"Về rồi, đã biết con nhớ thương cô em gái này. Chúng đang ở nhà chính, con mau đi tìm em rể nói chuyện, mẹ đi nấu cơm."
Trên bàn cơm trưa có cá có thịt, quả thực đã là một bữa thịnh soạn ở nhà họ Giản rồi.
Cơm nước xong xuôi, mọi người tiếp tục ở trong nhà nói chuyện, Giản Thiết Đống đặc biệt muốn cùng Tưởng Phong khoe khoang cô em gái này của anh có bao nhiêu tốt đẹp. Nhưng đến khi thấy gương mặt nhìn không ra cảm xúc của Tưởng Phong, anh không mở miệng nói tiếp được.
Cuối cùng vẫn là cha Giản mở miệng trước, Giản Thiết Đống mới chỉ hỏi một chút cuộc sống của Tưởng Phong trong bộ đội. Hỏi han xong xuôi, còn muốn tìm hiểu thêm về tình hình nhà họ Tưởng nhưng cũng không tìm được lời gì để nói.
Giản Như Như không xen vào đề tài của đàn ông bọn họ, thừa dịp Lưu Thúy Vân vào phòng bếp dọn dẹp mới muốn tìm chị cả Giản Phương Phương nói chuyện nhưng cũng không tìm thấy người đâu.
Mấy ngày nay người trong nhà tìm khắp thôn trấn xung quanh vẫn không thấy người, cũng không biết kế tiếp nên đi đâu tìm mới đành từ bỏ. Dù sao Giản Phương Phương đã lớn như vậy, nếu đã quyết tâm muốn trốn dù có đi tìm cũng tìm không nổi.
Giản Như Như vốn không mấy quan tâm chỉ muốn hỏi vài câu, hiện tại Giản Phương Phương ra sao cô không muốn để ý cũng không muốn nhà họ Tưởng giúp đỡ cùng tìm.
Nhìn ba người đàn ông hết chuyện để nói đang ngồi tán gẫu một cách vụng về, Giản Như Như cũng không muốn ở lại lâu liền lấy lý do mùa đông trời tối sớm muốn cùng Tưởng Phong về nhà. Trước khi đi cha Giản còn muốn đem một con cá còn lại cho Tưởng Phong mang về nhưng bị bọn họ từ chối.
Mùa đông bên ngoài trời lạnh, phải xách đồ dọc đường đi thật sự rét buốt lạnh tay cho nên Giản Như Như chỉ cầm lấy vài cái kẹo, coi như là nhà họ Giản đáp lễ.
Trên đường đi, Tưởng Phong hỏi cô: “Không thích ăn cá à?” Anh nhớ hôm tân hôn có bưng canh cá cho cô nhưng cô cũng không uống.
Giản Như Như liền nhăn mũi: “Cũng không hẳn, chỉ là cá nấu không tốt sẽ rất tanh, vừa ngửi liền không còn khẩu vị ăn uống nữa.”
"Vậy em thích ăn gì?" Tưởng Phong cẩn thận đỡ cô qua một khối băng cứng, Giản Như Như ngửa đầu cười nhìn anh suy nghĩ một chút: “Đồ ăn ngon em đều thích.”
"Cẩn thận nhìn đường." Tưởng Phong xoay đầu cô về phía trước: “Em trả lời không nghiêm túc.”
"Còn anh thì sao? Anh thích ăn gì?” Mấy ngày nay ở chung cũng không nhìn ra khẩu vị của anh ấy, hình như trong nhà làm gì anh ấy đều ăn rất vui.
Tưởng Phong trả lời rất dứt khoát, rất đàn ông: “Thịt.”
Giản Như Như không cảm thấy ngoài ý muốn, thời đại này cứ mười người thì có đến chín người rưỡi đều thích ăn thịt.
"Em thích uống canh sườn, thêm chút nấm ngô táo đỏ càng ngon hơn." Nói xong Giản Như Như liền cảm giác nước miếng trong miệng mình bắt đầu chảy ra. Không đề cập đến thì thôi, vừa nói đến liền thèm ăn.
Tưởng Phong nhướng mày, nghĩ đến một cái xương sườn nhỏ xíu, thịt ở phía trên cũng chỉ có một chút. Anh đang muốn nói xương sườn thì có gì ngon nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy vẻ mặt thèm muốn nuốt nước miếng của cô vợ nhỏ: “Đã thèm ăn rồi sao?”
Giản Như Như gật đầu: “Muốn ăn.” Càng nói càng muốn ăn, cô còn cảm giác như đang ngửi thấy mùi canh sườn phảng phất trong không khí.
"Vậy ngày mai anh đi mua, để mẹ nấu cho em."
"Chồng, anh thật tuyệt! Em rất thích anh nha.” Giản Như Như lập tức nhào tới ôm lấy thắt lưng Tưởng Phong. May mắn Tưởng Phong vững vàng, một chút cũng không động đã tiếp được cô, ngữ khí bất đắc dĩ: “Cẩn thận té ngã làm sao bây giờ?”
Giản Như Như vẻ mặt đầy tín nhiệm, ỷ lại ngước lên nhìn anh: “Không sợ, chồng em sẽ không để cho em ngã, có đúng không anh?”
Tưởng Phong..."Ừm.” Còn có thể làm sao bây giờ, tiếp tục đỡ cô.