Nhưng chuyện này cứ giấu không nói cũng không được, dẫu sao sáng ngày mai người ta sẽ đến đón vợ rồi, bây giờ người không có ở đây thì mai nhà họ sang đón cái gì đây? Lúc đấy hai nhà sẽ thật sự trở thành trò cười từ làng trên đến xóm dưới mất.
“Cái kia... Chú… họ… Là nhà họ Giản của tôi có lỗi…”
Lưu Thúy Vân vừa nghĩ đến điều gì đó liền túm lấy cha Giản “ Ông già!” sau đó kéo ông ra ngoài giữa ánh mắt khó hiểu của bà mối và vợ chồng em họ nhà họ Tưởng.
“Bà lại làm cái gì nữa vậy? Sự việc không thể trì hoãn được nữa, mau nói rõ cho họ, nếu không việc sẽ chậm trễ mất.” Cha Giản nói rồi dứt tay ra khỏi Lưu Thúy Vân đi vào nhà.
“Đợi đã, đợi đã ông nó à.” Lưu Thúy Vân kéo ông lại, trên mặt thế mà còn nở nụ cười: ”Tôi vữa nãy bỗng nhiên nghĩ ra một cách.”
“Cách gì? Bà biết con gái lớn đã đi đâu sao?” Cha Giản hỏi.
“Không phải.” Lưu Thúy Vân lắc đầu ”Tôi vừa mới nghĩ đến, nhà họ Tưởng không phải chỉ là muốn rước con gái nhà chúng ta về làm vợ con trai họ hay sao, nếu vậy con gái lớn không nguyện ý, không phải vẫn còn có con gái nhỏ sao?”
“Vớ vẩn!”
Cha Giản nghe vậy liền giận tím mặt quát mắng bà ”Cuộc hôn nhân này là trò đùa sao? Đã định là con gái lớn, làm sao có thể thay thế thành con gái nhỏ, để người ta biết được nhà chúng ta còn có mặt mũi gì nữa? Em gái gả thay cho chị, có mất mặt không?|"
“Ông nó, đây không phải là không còn cách nào sao? Tuy con gái lớn bỏ trốn nhưng hôn sự đã tính hết rồi, nếu bây giờ nói với nhà họ Tưởng sẽ mất lòng chết mất, hơn nữa con gái nhỏ đã mười tám tuổi rồi, không thể cứ nuôi mãi ở nhà không gả đi phải không? Ông không phải xưa nay luôn thương con gái nhỏ nhất ư? Điều kiện nhà họ Tưởng lại tốt, con gái nhỏ gả qua đó chẳng phải tốt hơn nhà nghèo như chúng ta sao?”
Cha Giản cũng biết nhà họ Tưởng tốt, cũng thương con gái nhỏ, nhưng mọi chuyện không thể tính như vậy được.
“Ban đầu là nhà họ Tưởng đã định con gái lớn rồi.”
“Tôi biết, bên nhà họ Tưởng trước đây là nhìn con gái lớn nhà chúng ta trong trắng, thuần khiết, lại thêm có phúc phận được con trai nhà bên đấy cứu mạng mới không ghét bỏ hôn sự với gia đình nghèo chúng ta.
Nhưng mà ông nó à, tuy nói rằng con gái lớn lớn lên xinh đẹp là sự thật nhưng mà con gái nhỏ so với chị mình lại càng đẹp hơn không phải sao, chỉ vì thân thể cứ liên tục bị bệnh nếu không con gái nhỏ nhà chúng ta đừng nói là từ trên xuống dưới trong cái làng này, ngay cả trong trị trấn cũng tìm không ra cô gái nào đẹp hơn so với nó, ông nói xem có đúng không?”
Lưu Thúy Vân quả thực không muốn từ bỏ việc kết hôn với nhà họ Tưởng, cũng biết chồng nhà mình dễ mềm lòng lại còn thật lòng yêu thương con gái nhỏ cho nên kiên quyết khuyên ngăn muốn nói cho ông thông suốt.
Con gái nhỏ lớn lên thuần khiết, chính vì vậy lại càng khiến cha Giản áy náy hơn cảm thấy bản thân đã hại con gái mình nếu không thì con gái đã có một cơ thể khỏe mạnh, dựa vào tướng mạo của nó người đến hỏi cưới có thể đã đến đập hư cả cửa, thậm chí còn có thể tìm được một nhà chồng tốt cho cô, nhưng cuối cùng chỉ vì người làm cha này không có bản lĩnh nên đã hại cả đời con gái.
“Ông à, đây là một cơ hội a, chúng ta vì tương lai của con gái nhỏ cược một lần đi, lỡ như may mắn đến lúc đó Tưởng Phong sẽ thích con gái nhỏ thì sao, nghe nói quân tử đều thích bảo vệ kẻ yếu. Dù sao bây giờ nói với nhà họ Tưởng hôn sự hủy bỏ cũng đắc tội họ, trái lại không bằng nhân cơ hội này thử xem, vì con gái thứ tranh thủ một lần.
Dù sao con gái nhỏ bây giờ như vậy cũng không có ai nguyện ý lấy, đến lúc đó nếu Tưởng Phong không ưng con gái nhỏ thì chúng ta dón trở về cũng được, đến lúc đó chúc ta sẽ nuôi con gái lớn đời.”
Xưa nay khả năng ăn nói của Lưu Thúy Vân vẫn luôn rất tốt cho nên chả mấy chốc Cha Giản đã bị lời nói của bà làm cho có chút động lòng, chỉ là trong lòng vẫn hơi đắn đo, không giống như Lưu Thúy Vân lạc quan như vậy: ”Nhưng mà con gái nhỏ và con gái lớn không giống nhau, thân hình cũng khá khác biệt, đến lúc đó người có con mắt tinh đời nhìn qua là biết không đúng ngay...”
Lưu Thúy Vân thấy chồng mình đã hơi lung lây liền thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng chặn lại lời nói của ông: ”Chuyện này ông yên tâm, áo cưới của con gái lớn vốn dĩ may rộng rãi, sợ đến lúc đó không vừa nên tôi đã lưu lại một đoạn dài cỡ lóng tay bên trong, lát nữa nhân lúc trời tối tôi sẽ nhanh chóng sửa lại một chút. Hiện tại trời đã trở lạnh, ngày mai cho con gái nhỏ mặc thêm ở bên trong dày một chút, quan sát không kĩ thì sẽ nhìn không ra, chúng ta chỉ cần chuẩn bị thêm khăn trùm đầu để che, trên đường đi người khác cũng không nhìn thấy mặt.”