"Ta cảm thấy cũng được mà." Tờ giấy lại trở về trên tay Lục Dương.
Hai người cứ tiếp tục truyền qua truyền lại, rốt cuộc tiếng chuông tan học cũng vang lên.
Tiết thứ hai là ngôn ngữ lập trình C#, lão sư dùng hết hai giờ đồng hồ để kể về lịch sử phát triển của máy tính, nghe xong, Lục Dương quyết định cũng buông tha cho môn này.
Đi học quả thật là một việc tra tấn, nếu không phải truyền giấy qua lại với Từ Thi, đoán chừng hắn đã sớm trốn học.
Giữa trưa tan học.
Lục Dương vẫn mải suy nghĩ mãi một vấn đề.
"Tại sao mình phải đi học."
Hắn vốn bây giờ không có ý định làm lập tình viên, học tập những thứ này để làm gì? Huống hồ, những thứ học được trong nhà trường, coi như tốt nghiệp, vào làm một công ty nào đó cũng phải học lại từ đầu, nên biết, những thứ dạy ở trường đã từ những năm trước đây, mà lập trình mỗi năm lại đổi mới một lần.
Nhớ lại kiếp trước, những đồng học tốt nghiệp xong, vào một công ty nào đó thực tập, đều không trụ qua nổi thời gian thực tập a.
Ngưu Nguyên Khôi là một ví dụ, hắn tốt nghiệp xong xin vào thực tập ở một công ty, những kiến thức trong nhà trường đều không áp dụng vào được, nên hắn còn phải đi học thêm ở bên ngoài...
Đại học khoa học kỹ thuật Hà Đông chỉ là một trường đại học bình thường, khó có thể bổi dưỡng ra nhân tài trong lĩnh vực này.
Hơn nữa, lập trình viên là một ngành ghề đau khổ.
Đẳng cấp của lập trình viên phụ thuộc vào số tóc trên đầu, kiếp trước, thời điểm Lục Dương gặp lại Ngưu Nguyên Khôi, số tóc trên đầu của hắn đã bắt đầu đếm được rồi.
Chính thức làm cho Lục Dương nản lòng là buổi chiều hôm này.
Nhìn thấy giáo viên viết đoạn mã của html, Lục Dương sửng sốt, đây không phải là kỹ thuật của mười năm trước sao, nếu lấy những ký ức vụn vặt về code mười năm trước, chắc hắn cũng thi qua môn đi.
Học được nửa tiết, Lục Dương quyết định rời khỏi, thà hắn lên thư viện đọc vài cuốn sách thì có khi bổ ích hơn.
Từ phòng học ly khai, Lục Dương trực tiếp đi tới thư viện.
Hắn tới thư viện mượn vài cuốn sách, sau đó trực tiếp trở về ký túc xá.
《 Tư bản-Chỉ trích về kinh tế chính trị 》,《 Cuộc chiến tiền tệ 》,《 Triết học lịch sử Phương Tây 》,《 Nguyên lý kinh tế học 》,
《 Kinh dịch 》, 《 Vương Dương Minh toàn tập 》
Những cuốn sách này đều được Lục Dương lựa chọn.
Từ thể loại cổ đại đến hiện đại, từ phương Tây đến Hoa hạ.
Toàn bộ đều là tinh hoa văn học, kế tiếp, Lục Dương đem toàn bộ thời gian của mình để đọc chúng.
Trên đời này không thiếu tiền, chỉ sợ thiếu kiến thức.
Điều mà Lục Dương cần là làm thế nào để cải thiện bạn thân, để có thể khống chế tài phú sau này, hắn cần phải tăng lên thật nhiều vốn kiến thức mà mình còn thiếu.
Mở ra quyển thứ nhất 《 Triết học lịch sử Phương Tây 》, Lục Dương bắt đầu đọc sách.
Ký túc xá rất yên tĩnh.
Trong hoàn cảnh như vậy, sức tập trung của Lục Dương tăng lên rất nhiều, giống như trạng thái tập trung làm việc của hắn, tuy rằng đọc nhanh như gió, nhưng mỗi câu mỗi chữ, như đều gắn vào đầu Lục Dương.
Sau khi đọc xong quyển sách, Lục Dương bật máy tính lên, note lại những kiến thức mà mình cần lưu ý.
Về phần gõ chữ, Lục Dương đã từ từ giảm xuống, mỗi ngày chỉ cập nhật một vạn chữ, về phần nguyên nhân, Lục Dương cũng đã thông báo với các độc giả rồi, bản thân còn phải đi học đại học, không có thời gian, chỉ có thể thêm chương vào buổi tối.
Đa số bộ phận độc giả vẫn rất lý giải rõ ràng, dù sao, mỗi ngày một vạn chữ đều vượt qua chín phần mười tác giả rồi.
Áp lực Lục Dương giảm bớt không ít, nhìn qua, một vạn chữ cũng không ít, đối với tác giả khác, ngồi cả ngày đã nặn ra được 1 vạn chữ chưa, nhưng đối với Lục Dương mà nói, một vạn chữ tối đa chỉ cần hai giờ mà thôi.
Thậm chí, lúc trang thái tốt nhất, có thể hoạn thiện trong một giờ đồng hồ.
Điều này đồng nghĩa là Lục Dương có thêm nhiều thời gian để làm chuyện khác rồi.
Vài ngày kế tiếp
Số lần đi học của Lục Dương rất nhanh giảm xuống, vừa lên đại học, đại bộ phận sinh viên vẫn không dám trốn học, nhưng Lục Dương lại khác, hắn không hề lo lắng về phương diện này.
Coi như có đi học, Lục Dương cũng lên trêu chọc Từ Thi một chút, sau đó từ ánh mắt liếc nhìn của nàng, đi tới thư viện.
Lục đầu Từ Thi còn muốn khuyên Lục Dương học hành đáng hoàng, nhưng về sau nàng cảm thấy bất lực, liền từ bỏ.
Số sách của Lục Dương đọc càng ngày càng nhiều..
---
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đảo mắt tháng chín đã trôi qua, phụ đạo viên Kiều Khải Minh mở một cuộc gặp mặt, thông báo quốc khánh sắp tới được nghỉ, liền vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi lớp, Lục Dương gọi điện cho Quan Nguyệt, hẹn ngày mai gặp nàng ở nhà ga.
Sau đó bật máy tính lên, đem mấy chương còn lại đăng lên.
Ngày nghỉ, Lục Dương không có ý đinh gõ chữ, hắn muốn tận hưởng một kỳ nghỉ an nhàn, Lục Dương cũng hỏi thăm Từ Thi, dặn dò nàng phải chú ý an toàn, nếu không về nhà thì đừng có rời khỏi trường học.
Từ Thi miệng đầy đáp ứng.
Lấy tính cách của nàng, nếu như không có việc gì bận, nàng có thể hoàn toàn ở cả ngày trong ký túc xá, không đi bất kỳ địa phương nào.
Buổi tối, lúc Lục Dương đang chuẩn bị ăn cơm, bất ngờ lại nhận được cuộc điện thoại của Tống Giai.
Mấy ngày nay, hắn mải mê đọc sách, thiếu chút nữa quên học tỷ này rồi.
"Lục Dương, đến Tây Môn ăn đồ nướng không?"
"Học tỷ, ngươi có ý định mời ta à?"
Lục Dương có chút ngoài ý muốn hỏi.
Tống Giai:" Không phải, có người mời khách, ngươi mang theo bụng tới là được, ăn chùa mà ngu sao không ăn..."
Tống Giai nhắn địa chị cho Lục Dương.
Nghe giọng điệu này, có vẻ hơi đáng sợ,
Lục Dương không rõ chuyện gì xảy ra.
Mặc áo khoác vào, liền hướng về Tây Môn đi đến.
Đã sắp qua thu, không khí Lục Thành đã cảm thấy se se lạnh, sống tại Lục Thành đã lâu như vậy, Lục Dương biết, Lục Thành một năm chỉ có hai mùa, mua hè cùng mùa đồng, mùa xuân cùng mua thu ngắn ngủi như một câu rap nào đó.
Qua thêm một đoàn thời gian nữa, thành phố này sẽ trở nên lạnh lẽo.
Nhớ kỹ năm đầu tiên đến đây, mới cuối tháng mười, một trận không khí lạnh đã làm cho hắn thể nghiệm được cảm giác mùa đông của Lục Thành, trong tình cảnh đó, hắn còn ngâm nga một bài hát khi đi đường.
----
Đến chợ đêm Tây Môn thì gặp rất nhiều đồng học.
Bởi vì ngày mai sẽ được nghỉ, nên tốp ba tốp năm đến đây ăn uống trước khi chia tay, mua một ít quà về cho gia đình,...
Lục Dương cũng không vội vàng đi tới chỗ của Tống Giai, hắn đi váo một siêu thị ven đường, mua một hộp sữa uống vào, đây coi là thói quen kiếp trước của Lục Dương, mỗi khi hắn đi xã giao bên ngoài, đều quất một hộp sữa bò, mới như vậy, ở trên bàn rượu mới kiên trì được lâu.
Làm biên kịch điện ảnh hay truyền hình ở Hoa Hạ, tuyệt đối không phải là một công việc tốt, bất kể đạo diễn, quay phim, idol,... cũng dám chống đối với biên kịch, hay ở trên bàn nhậu giở trò chuốc rượu, đều là chuyện thường tình hay xảy ra.
Vì vậy lúc làm biên kịch, Lục Dương đã luyện được bản lĩnh nghìn chén không say, tuy rằng có chút thủ đoạn nhỏ trong đó,....
Vì sao lúc đấy hắn lại từ bỏ viết tiểu thuyết nữa, ài.. cũng chỉ vì miếng cơm manh áo nên mới chuyển sang làm biên kịch..
Vứt hộp sữa vào thùng rác, Lục Dương mới đi đến địa chỉ Tống Giai đưa cho mình.
Trước cửa ra vào, Lục Dương liền gọi cho Tống Giai, rất nhanh, một gương mặt búng sữa xuất hiện, nhìn thấy Lục Dương, nàng phồng má vẫy tay.
Lục Dương sờ lên mũi, từ lúc nào mà ta đắc tội với nàng?