Nhin xung quanh một vòng, Lục Dương hiễu rõ, hôm nay hắn không phải đối phó với nữ sinh này, nam nhân có mái tóc ỏng ả bên kia mới là đối thủ của hắn.
Xung quanh chỉ có một nam sinh, Tộng Giai lại kêu mình tới, không cần phải nghĩ, hôm nay ăn chùa hơi khó rồi đây.
"Lục Dương, lại đây."
Nhìn thấy Lục Dương, Tống Giai đứng dậy, đặt một cái ghế ở bên cạnh mình.
Quả nhiên.
Thấy một màn như vậy, khuôn mặt của nam sinh kia liền đen lại, Lục Dương hoàn toàn chắc chắn sũy nghĩ trong đầu .
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là hôm nay phòng ký túc xá Tống Giai đi ăn một bữa, chẳng may gặp phải nam sinh này lẽo đẽo theo sau, bọn họ chăc cũng không đuổi đi được, mới mời hắn tới.
Cái này gọi là gì.
"Bĩa đỡ đạn."
Lục Dương còn nợ nhân tình của Tống Giai, không thể đứng dậy rời đi được rồi.
"Huynh đệ, bên cạch ta vẫn còn chỗ trống, ngươi qua đây ngồi cạnh đi."
Sắc mặt nam tử không tốt, những vẫn biểu hiện bộ dáng phong độ.
Lục Dương rất muốn chửi người.
Ngươi là ai mà đòi làm huynh đệ với ta.
Nhìn sắc mặt ngươi đen sì như vậy, mà vẫn xưng huynh gọi đệ, ngươi không thấy quá dối trá sao.
Bất quả, Lục Dương vẫn đến bên cạnh nam sinh ngồi xuống.
"Ta là Lý Triết Viễn, Năm ba viện y học, bây giờ là hội trưởng hội sinh viên y học."
Nam nhân tóc ỏng ả giới thiệu.
Xem bộ dáng này.
Giống như hội trưởng hội sinh viên ghê lắm.
Lục Dương không thèm để ở tròng lòng.
"Lục Dương."
"Sinh viên năm nhất đại học."
Nghe được Lục Dương giới thiệu mình là sinh viên năm nhất, nét mặt Lý Triết Viễn buông lỏng cảnh giác, một sinh viên năm nhất mà thôi, so với chính mình thì còn kém xa.
Lục Dương không thèm để ý tới hắn, dường như bị đồ ăn trên bàn thu hút.
"Có muốn kêu thêm không?"
Trong lòng Lý Triết Xa thầm khinh bỉ, Tống Giải từ đâu mà kêu tới tên tiêu tử nghèo này, chưa bao giờ ăn qua đồ nướng sao?
"Lý ca hôm nay mời khách sao.?"
Lục Dương cười nói.
"Đúng vậy, muốn ăn gì, cứ thoải mái mà kêu."
Quán này cũng không có món gì đặc biệt, Lý Triết Viễn căn bẳn không quan tâm, hơn nữa, hắn muốn tên tiểu tử này lộ ra bộ dáng bần hàn.
"Tốt."
Nghe vậy, Lục Dương liền vẫy tay phục vụ, sau đó nói:" Thêm mười quả thận, mười con hàu."
Mấy ngày nay hết viết chữ rồi lại đọc sách, quá mệt mỏi, lần này Lục Dương phải bồi bổ mình một chút.
Nghe được Lục Dương kêu đồ ăn, Lý Triết Viễn xửng sốt một chút, ánh mắt mất tự nhiên liếc qua Lục Dương, ngươi chắc là ăn nhiều như vậy?
Thừa dịp phục vụ chưa đi, Lý Triết Viễn nói ra:"Chúng ta làm một ly đi, nữ sinh không cần uống, hai người chúng ta không thể nhậu không có rượu được, niên đệ, ngươi không vấn đề gì chứ."
"Được, uống rượu đế đi, cho ấm áp."
Lục Dương không quan tâm nói.
Lý Triết Viễn vốn định rủ Lục Dương uống rượu đế, đang nghĩ xem cần mở lời thế nào, thế mà gia hỏa này đã lao đầu vào đây, không biết chữ chết viết thế nào sao,
Tống Giai cũng ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Lục Dương.
Trong trí nhớ của Tống Giai, bản lĩnh uống nước dưa hấu của Lục Dương rất lợi hại, cũng chưa nghe hắn kể về bản lĩnh uống rượu của mình, đương nhiên, cũng là do nàng với hắn chưa quá quen thuộc.
Nữ sinh tóc ngắn kêu Bạch Thịnh cũng có ý tưởng như vậy, cảm thấy Lục Dương chỉ đang thể hiện mà thôi, ngược lại hắn không nghĩ tới, kêu một cách thống khoái như vậy, tí nữa sẽ kết thúc thế nào sao.
Bên cạch Bạch Thịnh, còn có một nữ nhân trang điểm thành thục, mặc một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài, bên trong mặc một chiếc áo ngắn đen, lộ ra cái bụng thon thả, bóng loáng, nàng hừng thú nhìn về Lục Dương.
Về phần tiểu loli Lâm Viện Viện, trong lòng nàng đã xác định Lục Dương chính là tra nam rồi, nghe vừa rồi Lục Dương kêu thêm thận với hàu, sắc mặt nàng tỏ vẻ khó chịu, lặng lẽ nhìn thoáng qua Tống Giai, tựa hộ có chút lo lắng cho Tống Giai, lại có chút đỏ mặt, quỷ mới biết bên trong đầu nàng đang sũy nghĩ chuyện gì.
Mười quả "Thận" a.
"Thế nào, rượu đế được không, không được thì chuyển sang bia cũng được." Lục Dương nhìn Lý Triết Viễn.
"Rượu đế thì rượu đế."
Lý Triết Viễn hít sâu một hơi, là đàn ông không thể nói không được.
Hắn cảm giác mình sũy nghĩ hơi nhiều, mình lớn hơn hắn ba tuổi, tốt xấu gì cũng thường xuyên uống rượu nhiều hơn hắn, làm sao có thể sợ một tân sinh mới bước vào đời.
Gia hỏa này, xem ta thu thập ngươi thế nào, cứ giả bộ đi.
Phục vụ viên dò hỏi:" Rượu đế loại nào."
Lục Dương cầm lấy một cái đùi gà, gặm một phát:" Mao đài tửu có không?"
"Cái này trong tiểu điếm không có."
"Trúc Diệp Thanh."
Lục Dương lại hỏi.
"Cũng không có."
Sắc mặt phục vụ cổ quái nhìn Lục Dương, hắn biết gia hỏa này đang lừa người rồi, một quán đồ ăn nho nhỏ, làm sao có thể phục vụ loại rượu mấy nghìn tệ trở lên chứ.
"Thế thì lấy trước hai bình nhị oa đầu đi."
Lục Dương hơi có chút tiết nuối, vồn còn muốn hố Lý Triết Viễn một lần, bất quá, sợ lát nữa uống xong, gia hoa này liền nằm xuống, bữa cơm này còn chưa được trả tiền, vẫn nên buông tha cho hắn thì hơn.
Rất nhanh, một bàn đồ ăn đã được dọn lên, Lục Dương cắn một cái thận, mùi vị cũng được, có điều hơi thiếu ớt một chút, tí nữa có kêu thì dặn phục vụ bỏ thêm một tí.
"Lục Dương, quốc khánh ngươi trở về nhà sao?"
Tống Giai mở miệng hỏi.
"Về, ta đã rất nhớ cha mẹ rồi." Lục Dương không ngẩng đầu lên trả lời.
Trong lòng Lý Triết Viễn thầm khinh bỉ, thật đúng là "con trai ngoan của mẹ", mới vào học một tháng đã bắt đầu nhớ nhà, đúng là loại không có tiền đồ.
Hắn cảm thấy vừa rồi còn coi Lục Dương là đối thủ, thật sự là quá mất mặt rồi.
"Đừng chỉ mải ăn như vậy, làm vài ly đi."
Lý Triết Viễn mở một vò rượu.
Rượu trong quán đều là hàng tồn kho, bao bì cũ, 52 độ, một vò đại khái hơn năm trăm mL(mililit).
Lý Triết Viễn rót cho Lục Dương một chén, lại rót cho mình chén đầy.
Đem nốt quả thận nuốt xuống, Lục Dương giơ chén lên, nói ra:" Đến, mọi người cùng nhau cạn một chén, nam sinh uống rượu, nữ sinh uống nước là được rồi."
Mấy người đứng dậy, bưng chén lên đụng một cái.
Lục Dương nhìn Lý Triết Viễn, đem một hơi uống cạn rượu trong chén.
Lý Triết Viễn trực tiếp choáng váng, hắn run rẩy nói:" Một hơi uống hết ?"
"Không phải vậy sao?"
Lục Dương quét mắt nhìn tới, nói ra:" Đều chạm cốc rồi, đương nhiên phải một hơi uống hết, chưa nghe qua quy củ này sao?"
Sắc mặt của Lý Triết Viễn tái lại, chén rượu trong tay cũng run rẩy theo, hắn thường xuyên uống rượu với đồng học, nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, còn là một hơi uống hết rượu đế.
Đây chính là nhị oa tử 52 độ đấy !
Một hơi uống hết như vậy, cổ họng đều có thể khạc ra lửa, ngươi không sợ chết à.
Dưới ánh mắt khinh bỉ của Lục Dương, Lý Triết Viễn cắn răng, trong lòng sũy nghĩ, chẳng lẽ ta lại thua một tên trẻ trâu mới ra đời này?
Hắn liền dơ chén lên, trực tiếp đổ một phát vào miệng.
Khục khục khục.
Lý Triết Viễn cảm thấy yết hầu của mình bị nướng rồi, nước mắt nước mũi đều chảy ra như mưa, nhìn bộ dáng của hắn bây giờ hết sức thảm hại.
Hắn vội vàng móc ra khăn tay từ áo vest, nhanh chóng lau miệng.
Đợi Lý Triết Viễn bình tĩnh lại, Lục Dương lại nhét thêm hai con hàu vào miệng, đứng dậy mở miệng:" Học trưởng, tửu lượng ngươi thật cao, đúng không hổ danh là hội trưởng hội sinh viên, chúng ta lại đến."
Nói xong hắn lại đổ một chén đầy cho Lý Triết Viễn.
...
"Để chúc mừng ngày Quốc Khánh, chúng ta làm một chén,..."
"Để chúc mừng bộ vest mới mua của huynh, chúng ta làm một chén..."
...
Lục Dương tìm đủ loại lý do, làm cho Lý Triết Viễn không thể không cùng hắn chạm chén được.
Đến thời điểm còn lại nửa bình rượu, Lý Triết Viễn rốt cuộc không đứng vững được nữa, ngã xuống đất.
"Học trưởng, lại đến chứ."
Lục Dương bưng chén, hướng về phía dưới nhìn xuống.