Đến khuya, khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Giản Nhân Nhân nhận được tin nhắn của Thanh Minh. Cậu hỏi cô, hiện tại mọi thứ có ổn không, có phải giờ đã vào đoàn làm phim rồi không?
Giản Nhân Nhân không có chút cảnh giác nào với Thanh Minh cả. Cô kể cho cậu nghe những chuyện đã xảy ra trong đoàn làm phim hai ngày nay, sau đó lại ngậm ngùi bảo:
[Tôi luôn cảm thấy, bản thân mình còn may mắn lắm.]
Không, không đúng. Không phải số cô tốt, mà là số của thân thể Giản Nhân Nhân tốt. Nếu đã vậy, cô có nên kỳ vọng không ? Kỳ vọng rằng chủ nhân thân thể này cũng giống như cô, đều biến thành người khác.
Trở thành Giản Nhân Nhân, đó không phải là điều mà cô muốn. Chẳng qua, như lời Thanh Minh nói trước đây, mọi chuyện đều là ý trời. Nếu trước mắt không tìm ra cách để quay trở về như ban đầu, thì cô sẽ cố gắng hoàn thành tốt vai diễn Giản Nhân Nhân này.
Thanh Minh trả lời Wechat của cô:
[ Hy vọng sẽ sớm được nhìn thấy cô trên Tivi.]
Giản Nhân Nhân trả lời:
[Vẫn còn sớm mà. Bây giờ mới vừa khai máy, quay phim mà thuận lợi cũng phải mất mấy tháng. Hơn nữa còn đợi qua thẩm định, nói chung quá trình để hoàn thành rất phức tạp, nhanh nhất cũng phải năm sau mới hoàn thành được.]
Thanh Minh nói:
[Hóa ra là vậy à, dạo gần đây tôi có đăng ký Weibo. Giờ có thể theo dõi cô, làm fan hâm mộ của cô rồi.]
Sau khi hai người trở nên thân thiết, có vẻ Thanh Minh cũng không nói chuyện khách khí như trước nữa, cảm giác giống như những người bạn vậy.
Giản Nhân Nhân cười cười :
[Đại sư cũng có thể dùng Weibo sao? Tôi đúng là được mở rộng tầm mắt.]
Weibo của Giản Nhân Nhân, ban đầu cũng có mười mấy vạn fan hâm mộ. Cô có thể thường xuyên đăng lên đang video ngắn lúc cô hát. Thời gian dài sau đó, cứ thế mà lượng fan hâm mộ chậm chậm tích lũy mà tăng lên.
Thanh Minh nghiêm túc nhấn mạnh:
[Tôi cũng là người hiện đại mà.]
Cũng có phải người cổ đại đâu, đương nhiên là cậu cũng có thể dùng điện thoại, có thể dùng Weibo. Đến cả Weibo của Trụ Trì, sư phụ cậu, cũng có không ít người theo dõi nữa là.
Không biết vì điều gì, nhưng sau khi nói chuyện cùng với Thanh Minh, Giản Nhân Nhân cảm thấy không còn mờ mịt như trước đó nữa. Ngày trước, khi cô thi đại học, cô luôn cảm thấy rất khó khăn. Còn không phải vì sự kỳ vọng cô đỗ đại học của bố mẹ quá lớn sao? Sau đó nhiều người nói với cô thi công chức nhà nước rất khó, cô cũng thi đỗ. Điều này chứng mình rằng trên đời này, không có chuyện gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Cô quyết định cố gắng đóng phim thật tốt. Đợi khi Giản Nhân Nhân thật thực sự trở về, nói không chừng cô ấy sẽ cảm thấy rất vui mừng.
-------
Thẩm Tây Thừa bất đắc dĩ trở về nhà, đối diện với bốn vị “Đại Phật” trong phòng khách, anh cảm thấy vô cùng bất lực.
- Giám đốc Thẩm, năm nay mừng thọ 60 tuổi cho lão già này, không biết Giám đốc Thẩm còn nhớ không.
Thẩm Danh Thắng nhìn thấy đứa con độc nhất của mình liền lên cơn tức giận. Ông đã hao tâm tổn sức, thể hiện thật xuất sắc trong cuộc chiến giành quyền gia tộc. Năm đó, khi mới ba mươi tuổi, ông đã trở thành chủ nhân Thẩm gia. Hiện tại hai người anh chẳng ăn thua gì của ông đều đã có cháu để bế rồi, còn ông thì…. Đừng nói đến cháu, đến cả con dâu cũng còn chưa thấy đứa nào. Không biết trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy cháu đích tôn ra đời không nữa?
- Con nhớ, là giữa tháng sau. - Thẩm Tây Thừa không biết nên giải thích thế nào với ông bà và bố của mình. Trước mắt, anh không có ý định kết hôn.
Anh đương nhiên không phải là đảng không kết hôn, chỉ là anh chưa gặp được người con gái khiến cho anh có ý định ấy. Quan trọng hơn, anh chẳng có lòng dạ nào đi lo chuyện này.
Thẩm Danh Thắng tức giận không nói nên lời, ông vỗ ghế đứng lên. Bước một bước dài đến trước mặt con trai mình rồi đùng đùng mắng chửi một phen:
- Bố anh năm nay không mừng thọ nữa, mừng cái con khỉ gì! Đã 60 tuổi rồi mà con trai còn chưa kết hôn. Anh nghĩ rằng tuổi anh còn nhỏ lắm sao? Thẩm Tây Thừa, anh năm nay mà còn không tìm đối tượng để kết hôn, thì năm sau đừng có về nhà!
Ông cũng từng phong độ nho nhã lắm chứ. Năm đó, khi ông 50 tuổi, có người hỏi ông “Con trai ông khi nào thì kết hôn” . Ông vẫn nói một cách đầy dân chủ, tiến bộ : “Con trai tôi tuổi đang còn nhỏ, chuyện lập gia đình chưa vội. Cứ để cho con trai tự mình quyết định”
Năm ông 55 tuổi, lại có người hỏi ông câu đó, ông đã không vui rồi.
Còn đến bây giờ...
Không ai dám hỏi ông nữa.
Ai hỏi đến ông liền trở mặt với người đó.
Bà Thẩm tiến lên phía trước, trong lòng bà cũng mong lắm chứ. Bây giờ, mỗi lần đi ra ngoài xã giao với các bà lớn khác, đa phần mọi người đều bồng bế theo cháu trai cháu gái, chủ đề nói chuyện không rời nổi mấy chữ cháu đích tôn. Bà thì... Con trai bà thậm chí còn chưa kết hôn nữa. Vậy nhưng ngoài mặt bà vẫn rất dịu dàng khuyên ngăn chồng mình:
- Bây giờ Tây Thừa đã lớn rồi, nó tự biết trách nhiệm trên vai của nó. Có đúng không, Tây Thừa ?
Làm người thừa kế của Thẩm gia, ngoài việc tiếp nhận công ty bên ngoài, vẫn còn có trách nhiệm quan trọng khác, đó là kết hôn và sinh con...
Nếu như anh một mực không muốn sinh con, vậy thì công ty sau này sẽ phải đem giao cho con trai của anh họ. Đó cũng không phải là điều mà anh muốn xảy ra.
Ông cụ Thẩm và bà cụ Thẩm năm nay tuy đã đã 80 tuổi rồi, có điều vẫn còn rất tỉnh táo, nhanh nhẹn. Người ta vẫn bảo cách đời thường thân thiết, nhìn thấy cháu trai ngoan của mình bị con trai mắng như vậy, trong lòng hai người cũng cảm thấy không vui. Ông cụ Thẩm sẵn cầm cây gậy chống trong tay, bèn đánh Thẩm Danh Thắng một cái rồi lớn tiếng nói:
- Anh mắng cháu tôi như thế thì được cái gì chứ?
-Bố à, mỗi lần con dạy dỗ nó, bố có thể đừng xen ngang được không. – Làm như vậy thực sự khiến ông mất hết cả mặt mũi.
- Nó đã ba mươi tuổi đầu rồi, anh không thể giữ mặt mũi cho nó một tí được à?
- Bố, con năm nay cũng đã 60 rồi, bố cũng nên để cho con ít thể diện chứ.