Bà cụ Thẩm và con dâu ở giữa, giảng hòa cho cả ba bên. Thẩm Tây Thừa không còn cách nào đành mở miệng lên tiếng:
- Con nhất định sẽ kết hôn trước năm 40 tuổi.
- 40 tuổi. - Thẩm Danh Thắng giận tới suýt ngã ngửa. - Mày định kết hôn lúc đã già sao.
Thẩm Tây Thừa đau đầu nói:
- Vậy bố muốn con phải làm thế nào đây.
-Năm sau, đầu năm sau phải kết hôn. Bằng không, tao sẽ công bố họp báo cắt đứt tình cha con với mày.
Thẩm Tây Thừa
-...
Về đến phòng, hình như anh vẫn còn nghe tiếng mắng “ Thằng con bất hiếu” của bố mình. Thẩm Tây Thừa đứng dậy, bước tới bên cửa sổ.
Đối với anh mà nói, chuyện kết hôn tựa như là một nhiệm vụ, hoàn thành sớm hay muộn thì cũng chẳng có gì khác nhau.
Nếu bố mẹ đã mong mỏi như thế, vậy thì anh hoàn thành nó sớm hơn là được.
*
Giản Nhân Nhân sáng sớm đã tỉnh dậy, đi vào nhà vệ sinh như mọi khi, mơ mơ màng màng ngồi trên bồn cầu. Trong lúc lơ đãng, phát hiện trên miếng khăn giấy có một vệt màu hồng, nhìn qua giống như máu vậy, nhưng không phải , mà màu hồng rất nhạt.
Như thế này là làm sao đây, chẳng lẽ là sắp đến ngày đèn đỏ sao? Giản Nhân Nhân lấy khăn giấy dùng tạm, mở của ra nói với Trần Bội :
- Bội Bội, cậu có băng vệ sinh không, cho tớ một miếng.
Trần Bội vừa tìm trong hành lý vừa nghi ngờ nói với cô:
- Cậu tháng này đến sớm hay sao vậy, tớ nhớ là cuối tháng mà.
-Tớ cũng không biết nữa, cảm giác sắp đến rồi.
Trần Bội đưa cho cô một miếng băng vệ sinh, lại tiếp tục nói:
- Vậy tớ đi mua cho cậu một ít đường đỏ nhé. Mặc dù cậu không đau bụng kinh, nhưng bây giờ đang trong thời kỳ quay phim. Hơn nữa, thời tiết lại nóng như vậy, tớ sợ cậu sẽ cảm thấy không được thoải mái.
- Bội Bội, cảm ơn cậu.
Giản Nhân Nhân trang điểm nhẹ, thay chiếc váy rồi cùng Trần Bội vui vẻ đi ăn sáng.
Bữa sáng của đoàn làm phim đều dùng ở trong khách sạn. Vì cô là một nhân vật nhỏ bé, còn chưa được debut, nên không lo bị fan hâm mộ bám theo. Nhưng kiểu minh tinh nổi tiếng như Trình Bích Điền thì sẽ không tới gian tiệc buffet để dùng bữa sáng, mà thông thường đều do trợ lý lấy giúp cô ta.
Giản Nhân Nhân hôm qua bị tỉnh giấc vì cơn đói hành hạ. Lúc đầu cô muốn đi tìm đồ ăn, nhưng sau đó kịp thời nhớ ra bản thân đang muốn trở thành một diễn viên, nên lại cố gắng nhịn. Lúc này, nhìn thấy bao nhiêu đồ ăn ở trong phòng ăn, bụng càng réo ầm ĩ .
Trần Bội lại không cho cô tự mình đi chọn, chỉ cho cô ăn một quả trứng trắng, một bát cháo nhỏ còn thêm một cốc sữa tươi và nửa quả táo.
Không thấy ngon miệng...
Đồ ăn của bản thân thì Trần Bội gọi một phần mì thịt bò, trong đó còn có trứng chiên và một ít thịt xông khói.
Giản Nhân Nhân:
-...
Để làm một người đẹp xuất sắc cần phải trả giá thật lớn.
Cô tự nhủ ở trong lòng lần nữa.
* * *
Lúc Giản Nhân Nhân đến phim trường, thấy Trình Bích Điền đang ngồi một bên nghỉ ngơi. Trợ lý đang giúp cô ta cầm cây quạt máy mini, còn có thêm một người cầm đồ uống và hoa quả bên cạnh.
Đoàn làm phim lớn như vậy, nhưng những chuyện lông gà vỏ tỏi thì chỉ cần một hai ngày là có thể truyền ra ngoài hết.
Lúc đầu, Giản Nhân Nhân là một gương mặt mới, nên không gây được sự chú ý của mọi người. Nhưng bởi vì cô có tướng mạo cực kỳ xuất chúng, nên chẳng bao lâu sau thì mọi ánh nhìn đều đã đổ dồn về phía cô. Ai ai cũng đều hiểu, cô chính là người đã khiến cho Trình Bích Điền tức giận. Thậm chí tới mức không thèm để ý đến quy cũ gì nữa, ngang ngược yêu cầu đạo diễn Trương đổi người. Nếu để việc này lan truyền ra bên ngoài, không những sẽ trở thành trò cười, mà chuyện Trình Bích Điền là người bụng dạ hẹp hòi, bắt nạt người mới cũng sẽ trở thành vết đen không bao giờ rửa sạch nổi.
Chỉ có điều, người mới kia không phải là bị bắt đi rồi sao? Thế nào mà mà sau một đêm mọi thứ đã thay đổi vậy. Cô ấy cứ thế mà ở lại, hơn nữa Trình Bích Điền cũng không nói gì cả.
Cả ngày hôm đó, Trình Bích Điền chẳng thèm nhìn Giản Nhân Nhân lấy một lần. Cô ta hiểu rằng, người chống lưng cho Giản Nhân Nhân không dễ dàng đụng đến, việc gì phải tự tay hủy hoại tương lai của mình chứ? Không thèm đếm xỉa đến Giản Nhân Nhân là được rồi. Cô hiện tại đã có danh tiếng, không cần quan tâm đến người mới. Nói ra kể cũng buồn cười, hôm qua quả thực cô đã mất kiểm soát.
Giản Nhân Nhân không chủ động bắt chuyện cùng người khác. Cô ngồi một bên xem lại kịch bản phim, hoặc ngồi bên im lặng nghe những diễn viên khác nói chuyện, tựa như là một học sinh nghiêm túc nghe giảng bài vậy.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, cô liền đi chuẩn bị thay trang phục diễn.
Đến cả những chuyên gia trang điểm đều khen không ngớt lời làn da của cô:
-Giản tiểu thư, da cô đẹp thật đấy, nhìn không hề thấy khuyết điểm nào luôn. Bình thường chắc cô chăm sóc kỹ lắm nhỉ ?
Giản Nhân Nhân cũng rất thành thật trả lời:
-Cũng bình thường thôi ạ. Chỉ là hàng ngày đi ngủ sớm một chút, thỉnh thoảng đắp mặt nạ...Việc ăn uống cũng rất quan trọng, dạo gần đây tôi ăn cũng khá là thanh đạm.
Những người thợ trang điểm thấy cô hiện đang là người mới vào nghề liền nói:
- Đợi sau này cô nổi tiếng rồi, công việc sẽ rất bận rộn. Có khi còn chẳng có thời gian để cô ngủ chứ nói gì đến đi ngủ sớm. Chắc chắn là không thể rồi.
Giản Nhân Nhân cho rằng cảnh quay lần này đối với cô không quá khó, dù sao cô cũng chỉ là vai phụ. Nhưng cũng không hiểu vì sao, khi cô cùng với Trình Bích Điền diễn chung thì cô liền cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết nên để đâu và làm gì.
Sau ba lần quay không thành công như vậy, Trình Bích Điền liếc mắt nhìn cô, được cái là cũng không nói gì
Sau khi NG nhiều lần, cảnh này cuối cùng quay cũng xong. Nhưng Giản Nhân Nhân biết diễn xuất của bản thân không tốt, còn rất lúng túng , không chân thật. Cô ngồi bên cạnh gục đầu xuống, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại.
Trình Bích Điền uống một ngụm nước xong, bắt đầu nói bóng nói gió:
- Thời buổi bây giờ thật đúng là, ai cũng có thể làm diễn viên được.