Bây giờ hai người họ nói chuyện với nhau qua điện thoại vẫn còn rất ngượng ngùng. Giản Nhân Nhân nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, gác máy.
Trần Bội hỏi cô, Thẩm Thây Thừa có muốn giữ đứa bé hay không.
Thật ra, Giản Nhân Nhân không hiểu lắm. Chẳng lẽ bởi vì Thẩm Thây Thừa muốn, cô liền suy nghĩ lại? Từ đầu đến cuối, nói câu này nghe có vẻ vô cùng thực tế và tàn nhẫn, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy ý kiến của Thẩm Tây Thừa có gì quá quan trọng với mình.
Đợi Thẩm Thây Thừa quay về, đi phá thai thôi. Nhân lúc thời gian mang thai còn ngắn. Giản Nhân Nhân đã thông suốt rồi. Cô không muốn tiếp tục vì chuyện này mà tự mình giày vò, xoắn quýt lên. Nhắm mắt một lúc, từ từ đi vào giấc mộng. Từ lúc mang thai, nếu nói có triệu chứng gì, thì đó chính là ngủ nhiều hơn, dễ buồn ngủ hơn so với trước đây.
Ngày thứ 2, ngủ một giấc cho đến lúc tỉnh lại. Giản Nhân Nhân vẫn biết phải đi casting. Đắp mặt nạ, bước ra từ phòng tắm, thấy Trần Bội đang cầm cái túi giấy, cô không hỏi. Trần Bội cũng không biết làm thế nào, nói:
-Lại là người hôm qua, đến đưa đồ ăn sáng, thật đúng là chu đáo.
Giản Nhân Nhân liền tiếp lời:
- Đây chính là con quý, mẹ được nhờ đó.
Nói xong, nghĩ đến mấy ngày sau sinh mệnh bé nhỏ này sẽ bị cô bỏ đi, nét cười trên mặt cô dần biến mất.
Trần Bội cũng đoán được tâm tình của Giản Nhân Nhân, cô liền đổi chủ đề:
-Nào, ăn sáng xong rồi tụi mình đi.
Bữa sáng rất phong phú, món Tây món Tàu mỗi thứ một phần, còn chuẩn bị cả trái cây và sữa nữa.
Sữa được đựng trong bình còn nóng hổi.
- Tối qua, Thẩm Thây Thừa gọi điện cho tớ. - Giản Nhân Nhân ngẩn đầu nhìn Trần Bội. - Anh ấy hôm nay đi công tác, nói chiều mai mới về. Đợi anh ấy về sẽ sắp xếp bệnh viện cho tớ. Tớ nghĩ dựa theo tốc độ này, khi đoàn phim khai máy, tớ vẫn kịp tham gia. Đương nhiên trước mắt tớ phải cố gắng có được vai diễn đã.
- Cũng tầm đó, vẫn có thể bắt kịp tiến độ được. - Trần Bội đau lòng nhìn Giản Nhân Nhân. - Nhân Nhân, là tớ không tốt. Nếu tối hôm đó tớ chú ý hơn 1 chút, cậu sẽ không bị giám đốc Trần đem đi, tất cả sẽ không xảy ra.
- Nói ngu ngốc gì thế?
Giản Nhân Nhân thở dài. Cô biết, dù chủ nhân của thân xác này hay là Trần Bội, đều chỉ là một trong vô số kẻ mưu sinh ở Đế Đô, không tiền không thế. Giám đốc Trần đã có ý định rồi, tính cách để đem cô đi, Trần Bội căn bản không cản được.
-Đừng nói đến vấn đề này nữa. Dù sao thì, Bội Bội ạ, tớ cảm thấy cuộc sống của chúng ta sẽ ngày ngày một tốt hơn.
Ngay cả khó khăn thế này đều có thể vượt qua, tương lai nhất định sẽ ngày càng tươi sáng.
Trần Bội mỉm cười, gật đầu thật mạnh:
-Ừa.
Cô làm trợ lí của Nhậm Tâm Đồng hơn nửa năm, tiền lương ít, mỗi ngày đều mệt muốn chết. Lúc bực bội, Nhậm Tâm Đồng thường trút giận lên đầu cô. Sau đó Giản Nhân Nhân nói hay là đến Đế Đô kiếm sống đi. Cô không nói, chứ cũng muốn sớm từ bỏ công việc này. Đến thành phố Đế Đô đầy tàn khốc, cô với Giản Nhân Nhân, hai người thân cô thế cô nương tựa vào nhau. Họ luôn nghĩ cách mong một ngày có thể nổi tiếng. Song cuộc sống mới tốt hơn được một chút, thì lại bị những việc phiền toái này ngáng chân.
Ngoài việc tự an ủi bản thân, trấn an tinh thần ra, cô cũng không biết làm thế nào để tiếp tục kiên trì.
* * *
Hai người ăn sáng xong, Giản Nhân Nhân trang điếm nhẹ, rồi cùng Trần Bội ra ngoài. Bọn họ bây giờ cũng có dư giả chút đỉnh, nhưng không dám vung tay quá trán, vẫn tiết kiệm đi tàu điện ngầm. Huống hồ tại Đế Đô này, ngồi tàu điện ngầm còn nhanh hơn lái xe.
Ngoại hình của Giản Nhân Nhân quá xuất chúng, thường xuyên có người bắt chuyện làm quen. Từ khi nhập vào thân xác này, cô cũng dần dần quen rồi.
Một chàng trai đến trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt đối phương đỏ bừng, ngập ngừng nói:
- Bạn gì đó ơi, bạn có thể cho mình phương thức liên lạc được không?
Đối phương mặc đồ đơn giản, đeo túi laptop, dáng vẻ đàng hoàng, nét mặt lúng túng nhưng rất chân thành.
Cô có chút bất ngờ, không nhịn được mà nghĩ ngợi. Thật ra, người như vậy mới là thích hợp với cô nhất. Yêu nhau đơn giản nhẹ nhàng, trải qua một cuộc sống ổn định an yên. Bất luận là làm minh tinh trong giới giải trí, hay là dính dáng tới Thẩm Thây Thừa đến có con. Mọi chuyện xảy ra với cô đều cực kỳ phi thực tế, cũng là những chuyện chưa bao giờ xảy ra từ trước đến nay.
Tựa như thay đổi gương mặt, chính là thay đổi cả một đời người.
Giản Nhân Nhân lịch sự nói:
-Thật xin lỗi, tôi đã có bạn trai rồi.
Đây là đáp án tốt nhất, đủ để cho đối phương đường lui.
Chàng trai dù thất vọng nhưng vẫn giữ nụ cười với cô:
-À, đành chịu vậy. Làm phiền cô rồi.
Trần Bội vội đi đến, nhỏ giọng trêu chọc nói:
- Cậu có bạn trai hồi nào vậy? Sao tớ không biết ta.
Giản Nhân Nhân nhếch miệng cười:
- Bại trai của tớ rất nhiều, cậu hỏi người nào ?
Thật ra, tình trường của cô và chủ nhân thân xác này có chút giống nhau. Dù tướng mạo xuất chúng, nhưng số lần hẹn họ yêu đương thật sự rất ít rất ít,…Hơn nữa mỗi lần đều không lâu. Hình như đó giờ, tâm tư chủ nhân thân xác này chưa bao giờ đặt vào yêu đương. Như vậy cũng tốt, để tâm trí vào tương lai của bản thân.