Bộ phim lần này cô thử vai không phải là phim cổ trang. Bối cảnh là một câu chuyện hơn 20 năm của một gia đình ở con hẻm nhỏ, giai đoạn đầu những năm 80.
Vai cô muốn casting tất nhiên không phải vai chính, mà là vai phụ. Đóng vai em họ của nam chính. Em họ cũng có câu chuyện tình cảm riêng, cuối cùng gả cho một sĩ quan.
Phân đoạn diễn không nhiều cũng không ít, câu chuyện cũng dài. Các bộ phim hiện đại bây giờ thường quay khoảng 40 tập trở lên. Vì vậy nếu cô casting thành công, còn có thể thể tăng cảm giác tồn tại của bản thân trước công chúng.
Đã có chút kinh nghiệm, diễn xuất của Giản Nhân Nhân cũng không ngại ngùng như lần trước. Em họ của nam chính lúc bắt đầu phim là lúc mười mấy tuổi. Giản Nhân Nhân nhìn rất trẻ, với ngoại hình của cô, diễn vai này không đến mức thành cưa sừng làm nghé. Cô còn được Trình Bích Điền giới thiệu, vì vậy rất được phó đạo diễn xem trọng.
Thật ra trong số mấy người cast vai này, diễn xuất của Giản Nhân Nhân không phải là quá tốt, nhưng cuối cùng phó đạo diễn vẫn chọn cô. Bởi vì cô tương đối phù hợp với nhân vật trong kịch bản. Cô còn rất trẻ, rất có tiềm năng trong tương lai.
Trong một bộ phim, vai phụ cũng vô cùng quan trọng. Nhưng rất rõ ràng, đạo diễn muốn dùng người mới diễn vai em họ của nam chính. Các vai phụ khác đều là những diễn viên kì cựu. Hơn nữa, phó đạo diễn có nghe vài tin về Giản Nhân Nhân, hình như cô ấy có một chỗ dựa không vừa đâu. Dù người đứng sau rốt cuộc là ai, phó đạo diễn không rõ. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy Giản Nhân Nhân thôi, trong lòng phó đạo diễn cũng đã có quyết định rồi.
Tuổi trẻ càng dễ uốn nắn. Vì vậy, người trẻ không biết diễn, diễn xuất còn lúng túng cũng không sao. Chỉ cần có thái độ tốt, thành thật và cầu tiến, tương lai nhất định sẽ có bước tiến bộ thôi. Hơn nữa chỉ riêng với ngoại hình của Giản Nhân Nhân, cô đã dễ nổi hơn so với người khác rồi, chuyện này không cần phải bàn cãi.
Trần Bội muốn mời phó đạo diễn ăn một bữa, tiếc rằng người ta quá bận. Nhưng cũng thể hiện ý ra bên ngoài như vậy. Trên đường về nhà, Trần Bội và Giản Nhân Nhân vô cùng vui vẻ. Cuối cùng cố gắng mấy ngày nay đã có chút kết quả. Hai người đang nghĩ buổi tối sẽ đi đâu đó ăn uống chúc mừng. Với tình hình của bọn họ bây giờ, một thông tin tốt đủ để vui mừng rất lâu rồi.
Chưa đến khuôn viên khu nhà, hai người đã thấy trước cổng đậu một chiếc xe. Tuy chỉ là là màu đen, nhưng nhãn hiệu của chiếc xe đủ làm người ta lóa mắt.
Nếu như bình thường bọn họ chắc chắn sẽ không để ý, dù gì ở Đế Đô siêu xe rất nhiều, ngày nào cũng thấy, chẳng liên quan gì đến họ. Nhưng bây giờ thì khác, chí ít, nhất thời Giản Nhân Nhân cảm thấy phải cảnh giác.
Cô thật sự chỉ mong mình biến thành không khí, chẳng ai nhìn thấy mình nữa. Lúc cùng Trần Bội đi qua chiếc xe để đi vào khu nhà, thì cửa xe mở, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước ra, mặt nghiêm túc hỏi:
-Xin hỏi cô là Giản Nhân Nhân phải không?
Giản Nhân Nhân:
-……………..
Cô có thể trả lời không phải không? Cứ cảm thấy có chuyện chẳng lành!
Người đó hình như chỉ là người làm công việc truyền đạt thông tin. Anh ta không đợi Giản Nhân Nhân trả lời đã nghiêng người:
-Cô Giản, bà chủ của chúng tôi muốn gặp cô, mời lên xe.
Bà chủ?
Cảnh này nhìn thật quen nha, hình như đã thấy ở bộ phim truyền hình nào đó rồi thì phải. Giản Nhân Nhân lịch sự nói:
-Xin hỏi bà chủ của các vị là ai ạ?
Sau khi xảy ra việc như vậy, dù Trần Bội hay Giản Nhân Nhân đều đoán được, người này là người của nhà họ Thẩm. Xem ra thông tin truyền đi nhanh thật.
Giản Nhân Nhân không muốn đi, nhưng cố biết, không thể không đi.
Hình như người đó không ngờ Giản Nhân Nhân lại hỏi như vậy. Đang không biết trả lời như thế nào thì cửa xe hạ xuống, ngồi bên trong là một vị quý phu nhân, cung cách sang trọng, trên mặt còn mang theo nụ cười:
-A Hoa, Giản tiểu thư là bạn của Tây Thừa, lễ độ một chút.
Người đàn ông tên A Hoa tuân lệnh gật đầu:
- Vâng, bà chủ.
Nói xong câu đó, bà nhìn Giản Nhân Nhân nói:
- Giản tiểu thư, nếu cháu có thời gian tôi muốn mời cháu ăn một bữa. Cháu thấy thế nào?
Quả nhiên là người của nhà họ Thẩm. Giản Nhân Nhân đoán đây có lẽ là mẹ của Thẩm Thây Thừa.
Xem ra lần này thật sự không trốn nổi rồi.
Không biết người nhà họ Thẩm có biết chuyện cô có thai hay không. Nếu đã biết, cô phải giải quyết thế nào với những việc sắp diễn ra đây.
Giản Nhân Nhân hiểu rõ, nếu người nhà họ Thẩm đã biết chuyện, e rằng quyền quyết định sẽ không còn thuộc về cô nữa.
Giản Nhân Nhân lễ phép gật đầu:
-Tất nhiên là được ạ.
Trước khi lên xe cô nói với Trần Bội:
-Bội Bội, đèn trên đầu giường tớ quên tắt hay sao á, cậu về tắt giúp nhé.
Trần Bội lập tức hiểu ngay, Giản Nhân Nhân ám chỉ với cô, muốn nhờ cô điện thoại cho Thẩm Thây Thừa. Bởi vì danh thiếp của Thẩm Thây Thừa để trong ngăn tủ trên đầu giường.
Trần Bội lo lắng nhìn cô, rồi gật đầu:
-Được.
Giản Nhân Nhân lên xe rồi. Trần Bội nhìn theo đến khi xe rời đi xong liền chạy nhanh về nhà, không dám chậm trễ một giây nào. Ai biết người nhà họ Thẩm liệu có làm khó Nhân Nhân hay không chứ.