Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trừ Nhan Sắc Ra Em Chẳng Còn Gì Cả

Chương 8: (2)

Chương 8: (2)


Giang Như Lục đứng ở bên cạnh đập chứa nước. Cô không biết bơi, bởi vì khi bố cô dạy cô tập bơi, cô bị uống mấy ngụm nước, cảm thấy cực kì khó chịu. Sau đó cô liền bài xích việc bơi lội.

Nếu bây giờ cô nhảy xuống dưới, liệu có thể được di hồn một lần nữa chứ. Nói không chừng, còn có thể trở về với thân thể của cô nữa.

Lòng bàn tay Giang Như Lục rịn mồ hôi. Cô nhìn dòng nước sâu không thấy đáy, cuối cùng ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.

Cô sao có thể vì muốn trở về thân thể trước đây, mà lại làm ra chuyện như thế này chứ ?

Không phải bố mẹ đã dạy cô rồi sao.

Nếu như thật sự cô có thể trở về thân xác ban đầu của cô, mà thân xác của Giản Nhân Nhân lại chết rồi, vậy Giản Nhân Nhân kia chẳng phải sẽ biến thành cô hồn dã quỷ sao ?

Cô sao có thể ích kỉ như vậy được, sao có thể tàn nhẫn như vậy được ?

Lúc nãy nghĩ rất đơn giản, cùng lắm là chết thôi. Nhưng người chết là cô sao? Không phải, người chết là người khác, người chết chính là Giản Nhân Nhân.

Cô không thể đem thân thể của người khác ra làm trò đùa được, cũng không thể lấy sinh mệnh của người khác đặt cược được. Nếu thật sự cô trở thành người như vậy, vậy cô đã đánh mất đi nhân cách của mình, cô thật sự không muốn như thế.

Thanh Minh nghe thấy tiếng người khóc. Mặc dù cậu đã xuất gia từ nhỏ, nhưng trong lòng cũng có chút sợ hãi quỷ thần. Chẳng qua lúc này việc cấp bách, cứu người là quan trọng hơn hết. Cậu nhanh chóng men theo tiếng khóc đến trước bãi cỏ, liền nhìn thấy Gianh Như Lục đang ôm gối khóc.

Cậu thở phào một hơi, may mà vẫn đến kịp.

Thanh Minh bước nhanh qua bãi cỏ, cuối cùng dừng lại trước mặt cô. Cậu ngồi xổm xuống, rút chiếc khắn tay đưa cho cô:

-Thí chủ, cái chết không thể giải quyết được vấn đề gì hết .

Hiện tại, Giang Như Lục rất cần một người làm trụ cột tinh thần. Cho nên cô không quan tâm người trước mặt là ai,chỉ vươn tay ra ôm lấy cậu, đem khuôn mặt chôn nơi cổ cậu mà gào khóc.

Từ bé đến lớn cô đều đã sống theo lễ nghi khuôn phép, bố mẹ luôn yêu thương nhau, gia đình đầm ấm. Trong cuộc sống, có thể coi không có gì đặc sắc, cũng có chút bình lặng. Thật ra, cô không sợ chết, thứ cô sợ chính là để lại một mình bố mẹ cô đơn trên đời này, như vậy thì phải làm sao đây?

Nghĩ đến việc dời xa bố mẹ mình. Hiện tại, không biết bố mẹ mình như thế nào, trong lòng Giang Như Lục cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng cô thật sự không có cách nào cả. Cô nên làm saomới có thể giải quyết được tình cảnh khốn cùng của chính cô bây giờ.

Sự việc siêu nhiên như thế này, có thể nói cho ai nghe đây, có thể tìm ai để giúp đỡ mình đây ?

Tay chân Thanh Minh luống cuống không biết nên làm gì, cậu muốn đẩy cô ra, nhưng lại không nhẫn tâm làm vậy. Cậu chỉcó thể học theo Trụ Trì đưa tay vỗ vỗ lưng cô, rồi nói bằng giọng điệu ôn hòa:

- Đừng khóc.

Giang Như Lục khóc một hồi lâu sau mới sực tỉnh lại. Thái độ có chút lúng túng liền buông tay Thanh Minh ra. Nhìn thấy phần áo trên vai đều bị nước mắt của cô làm cho ướt hết, cô áy náy nói:

- Cảm ơn .

- Nếu cô không ngại, có thể nói cho tôi nghe. Có một số chuyện, nói ra thì trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. - Thanh Minh vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt sung đỏ vì khóc của cô mà an ủi.

Có thể do ánh mắt của cậu quá mức chân thành, cũng có thể do chỉ vừa quen nhưng cậu vẫn kiên nhẫn với cô đến thế, Giang Như Lục chậm rãi lên tiếng:

- Tôi không biết nên làm thế nào để trở về bên cạnh bố mẹ tôi. Nhưng tôi không dám chết. Bởi vì như vậy là làm hại đến người khác. Tôi càng không biết rằng nếu bố mẹ không có tôi bên cạnh sẽ đau khổ như thế nào.

Trước đây khi còn trung học, không phải cô chưa từng đọc tiểu thuyết. Người đang bình thường tự dưng biến thành một người khác,bắt đầu một cuộc đời oanh oanh liệt liệt. Cô cũng đã từng hướng tới chuyện đó. Nhưng giờ, khi tất cả xảy đến với cô, cô mới nhận ra bản thân mình không thể nghĩ thoáng như nhân vật chính được. Cũng đến giờ phút này cô mới phát hiện, giữa trời đất bao la, chỉ có bên cạnh bố mẹ mình, thì cô mới cảm thấy bình an nhất.

Cô không biết bản thân mình ruốt cuộc đã chết hay chưa, không thì làm sao có thể ly hồn được?Nếu như cô chết rồi, nếu vậy bố mẹ cô chẳng phải là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh sao, quãng đời còn lại, làm sao họ có thể vượt qua nổi nỗi đau này đây.

Thanh Minh ngẫm nghĩ. Cậu không muốn đoán đã xảy ra chuyện gì với vị thí chủ này, chỉ có thể dưa theo ý muốn ban đầu của cô mà hồi đáp:

- Vì thân làm cha mẹ, tâm nguyện lớn nhất thật ra cũng chỉ cần con cái được sống thật khỏe mạnh. Bất luận là cuộc sống như thế nào, chỉ cần cuộc sống bình an thì đối với họ mà nói, chính là chữ hiếu lớn nhất đối với họ rồi.

-Thí chủ, xin hãy nhớ một điều, còn sống trên đời mới có hy vọng được gặp lại, chết không thể giải quyết được vấn đề gì.

Ánh mắt Giang Như Lục dần trong trở lại, không còn mờ mịt nữa.

-Mọi chuyện không may đều do ý trời. Cho dù có tai vạ ngập đầu, sau cùng vẫn sẽ tìm được ánh sáng cuối đường hầm.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch