Nguyên nhân Giang Như Lục bình tĩnh phần lớn không phải vì lời nói của Thanh Minh có hiệu quả, mà thật ra là vì cô biết bản thân đã hoàn toàn bất lực với tình hình trước mắt.
Không thể quay về cũng không thể chết, lại không tìm ra biện pháp vừa không làm hại thân thể mà có thể quay về. Vậy thì còn làm thế nào được nữa? Chỉ đành tạm thời dùng thân phận của Giản Nhân Nhân mà tiếp tục sống, sau đó từ từ tìm kiếm biện pháp.
Giang Như Lục nghiêm mặt, trong lòng đã ra quyết định. Đợi khi nào trụ trì vân du trở về, cô sẽ lại đến thêm lần nữa.
Lúc ăn cơm tối cô chỉ ăn có vài miếng đồ xào, giờ bụng đói kêu ra tiếng.Thanh Minh bật cười:
-Bây giờ cũng trễ rồi, dù quanh đây tương đối an toàn song vẫn nên quay về sớm nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Giang Như Lục gật gật đầu.
Hai người đi sóng đôi giữ một khoảng cách nhất định. Thanh Minh đang cầm đèn pin trong tay. Có lẽ vì muốn an ủi cô, dù trước giờ cậu không giỏi ăn nói cũng cố gắng tìm đề tài để nói:
- Thí chủ, nếu cô không ngại có thể kể cho tôi nghe phiền muộn của mình, cứ xem như đang nói với cái hõm cây là được.
Khóe miệng Giang Như Lụcgiật giật. Bởi vì cái ôm vừa nãy, bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi ngại ngùng:
-Không cần đâu, cũng không giải quyết được gì. Tôi cứ đợi trụ trì về rồi nói sau.
Dường như biết được lời nói của mình vừa rồi có chút không phải nên cô vội bổ sung:
-Không phải tôi không tin cậu. Chỉ là những việc tôi đã trải qua không hợp để nói ra bây giờ.
Thanh Minh cũng không để ý:
-Được.
Hai người cũng nhau đi,chắng mấy chốc đã đến nhà trọ.Giang Như Lục nghĩ tới nghĩ lui lại nói:
- Đại sư, nếu không ngại, tôi mời cậu ăn khuya nha.
Bây giờ là giữa hè, buổi tối Thanh Minh ăn cũng không nhiều, nên lúc này cũng bị mùi hương của các sạp thức ăn làm cho đói bụng.Cậu không có thói quen ăn khuya. Trụ trì bảo không thể để quá béo. Cậu cảm thấy mỗi ngày đều ăn chay căn bản là không thể béo, dù trong lòng suy nghĩ vậy nhưng bao năm qua anh vẫn duy trì việc không ăn khuya.
Nhưng tình hình hiện tại thì khác. Vị nữ thí chủ này tâm phiền ý loạn, không chừng sau khi cậu đi khỏi cô ấy lại có suy nghĩ muốn tự vẫn. Nghĩ đến đây, Thanh Minh bèn gật đầu đồng ý:
- ….Được.
Giang Như Lục vô cùng tôn trọng thói quen ăn chay của Thanh Minh. Cô mời cậu những món chay như hẹ xào hay bánh bao chay.
Cô lại muốn ăn thịt, chọn cánh gà xiên còn có thịt hun khói.
Bây giờ không giống trước đây, hòa thượng trong chùa miếu cũng có điện thoại. Vì vậy chủ mấy sạp ăn uống đối với việc hòa thượng ăn đồ nướng cũng không cảm thấy làm lạ. Dẫu sao lão trụ trì sư phụ của hòa thượng này canh ba nửa đêm cũng hay gọi đồ ăn ngoài.Thanh Minh ăn một ít bánh bao, thấy dăm bông trong dĩa của Giang Như Lục thì bắt đầu chảy nước miếng.
Giang Như Lục trông thấy Thanh Minh nhìn chăm chú vào món dăm bông trong dĩa mình, bèn thử dò hỏi:
-Đại sư, cậu thử một miếng không?
Thanh Minh nhìn sang chỗ khác lắc đầu :
-Người xuất gia ch ỉăn chay.
Chủ sạp nướng vui vẻ nói:
-Tiểu sư phụ, cậu không biết sao? Dăm bông toàn là tinh bột thôi, vì vậy không phải đồ mặn đâu.
Giang Như Lục cạn lời:
………….
Không cần nói thẳng ra như vậy chớ. Chủ quán à ông còn phải buôn bán đó.
Cuối cùng Thanh Minh vẫn nhịn xuống không ăn.
-Đại sư, nếu trụ trì quay về, cậu có thể thông báo cho cho tôi một tiếng được không?
Lúc hàng quán ăn khuya chuẩn bị dọn dẹp, Giang Như Lục hỏi.
Thanh Minh mỉm cười gật đầu:
-Tất nhiên là được rồi, có điều cô không cần kêu tôi là đại sư đâu. Cứ kêu thẳng tên Thanh Minh là được rồi.
Giang Như Lục cười:
-Vậy cậu cũng đừng gọi tôi là nữ thí chủ nữa, tôi tên Giản Nhân Nhân.
Hai người trao đổi số điện thoại xong, Giang Như Lục vẫn trịnh trọng lưu trong điện thoại là Thanh Minh đại sư. Trên đường về, Thanh Minh lại cảm thấy không đúng, bèn cầm điện thoại đổi tên trong danh bạ thành nữ thí chủ.
Thanh Minh thấy rất vui, cảm thấy bản thân cuối cùng có thể cứu cô ấy một mạng. Có điều, cậu nghĩ nếu hôm nay kệ cô ấy không đi có khi nào nữ thí chủ sẽ nghĩ quẩn. Cuối cùng lại cảm thấy cô ấy không phải người xem nhẹ sinh mệnh.
Giang Như Lục quả thực không phải kiểu coi thường mạng sống. Cô nằm trên giường, thế nào cũng không ngủ được. Cô trằn trọc trở mình nghĩ đến việc xảy ra trong 2 ngày nay. Nếu cô không đoán sai, Giản Nhân Nhân vốn dĩ chưa chết. Vậy phải chăng cũng như cô, bằng cách kì diệu nào đó mà nhập hồn vào thân xác người khác? Cũng có lẽ Giản Nhân Nhân cũng đang cố gắng tìm cách để trở về.
Cô có thể chắc rằng, cả cô và Giản Nhân Nhân nếu không có sự cố ngoài ý muốn. Lẽ nào thật sự là từ trường không gian xảy ra vấn đề cho nên mới dẫn đến sự việc này?
Trong đầu tuôn ra đủ loại giả thiết, mãi cho cho tới hừng đông, Giang Như Lục mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến tầm 10h hôm sau, Giang Như Lục mới bị điện thoại làm tỉnh giấc. Là bạn cùng phòng kiêm người quản lí Trần Bội gọi đến. Cô ngồi dậy, bắt máy, giọng có chút ngái ngủ:
-Bội Bội, có chuyện gì vậy?
Trần Bội biết Giản Nhân Nhân tâm trạng không tốt, vì vậy hôm qua về không thấy cô cũng không gọi làm phiền.Nhưng tình hình hôm nay lại khác, Trần Bội gấp gáp nói:
-Nhân Nhân, mấy ngày tới cậu tuyệt đối đừng quay về. Vợ của giám đốc Trần tìm đến tận cửa rồi. Cậu kiếm nơi nào đó lánh tạm đi!
Giám đốc Trần?
Giang Như Lục giờ mới nhớ lại, chủ nhân thật sự của thân xác vẫn còn một đống rối rắm chưa giải quyết.