Hạ Tiêu tan là về đến nhà, nhìn thấy có bánh bao dưa chua hắn yêu thích, mắt hoa cả lên, gấp gáp không chờ được.
Hạ Mộng thấy anh hai đang vui vẻ nên không muốn chuyện trong nhà làm ảnh hưởng đến hắn. Tiết Minh Nguyệt cũng có suy nghĩ như vậy.
Mọi người vui vẻ ăn bánh bao trắng trắng mập mập, rồi húp thêm chút nước canh bánh bao, vị canh nguyên bản của nó.
Cảm giác được ăn no thật tốt, Hạ Mộng xoa bụng tỏ vẻ hài lòng. Cô không có giúp làm bánh, vì vậy sau khi ăn xong cô chủ động thu dọn bát đũa.
Tiết Minh Nguyệt lần này không có phản đối. Dù bà có yêu thương con gái đến mấy thì con dâu cả vẫn ở đây, không thể thiên vị quá. Lại nói dọn dẹp chén bát cũng không mệt.
Hạ Tiêu thấy vậy, tay chân lanh lẹ cướp việc của Hạ Mộng. Cuối cùng cô chỉ có thể bất đắc dĩ lấy giẻ lau, lau nắp nồi cùng bệ bếp mấy chỗ linh tinh.
Từ khi chị dâu cùng Đồng Đồng về đây, họ ở đông phòng cùng Tiết Minh Nguyệt và Hạ Mộng, Hạ Tiêu ở tại tây phòng.
Hạ Mộng lau khô tay, lặng lẽ đi đến tây phòng. Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Hạ Tiêu đang nhìn một tiwf giấy. Thấy cô ấy bước vào, hắn vội giấu đi.
Hạ Mộng hiếm khi thấy dáng vẻ như vậy của Hạ Tiêu, không khỏi cười trêu chọc:
- Anh hai, sao bí hiểm vậy? Nhìn......thư tình sao?
Hạ Tiêu mặt lập tức đỏ lên:
- Không có.
Hạ Mộng nhìn biểu hiện của Hạ Tiêu liền suy đoán có lẽ là thật. Cô ấy nín cười và nói:
- Được rồi, không có thì không có. Em cũng không thấy gì cả.
Hạ Tiêu tức khắc cả người thả lỏng, hắn thật sự sợ cô em gái nghịch ngợm này sẽ đòi coi bằng được, vội đổi chủ đề:
- Hôm nay ở nhà có chuyện gì sao? Nhìn mắt mẹ hơi đỏ?
Hạ Mộng từ đáy lòng giơ ngón tay cái lên với Hạ Tiêu:
- Anh hai, anh thật sự cẩn thận, quan sát kỹ vậy. Trước khi anh đi làm về, cô và dượng đã đến xin lỗi, cô cũng khóc nhiều. Mẹ cũng đã đồng ý cho họ một cơ hội…”
Cô đem mọi chuyện xảy ra hồi chiều tối nói khái quát cho Hạ Tiêu.
Hạ Tiêu nghe xong cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao thì mối quan hệ của họ với bà và cô khác nhau. Bọn họ có thể dứt khoát cùng lão bà nội Hạ, cùng với nhà chú hai, nhưng đối với nhà cô dượng lại có chút khó.
- Thực ra anh cũng đã nghĩ ra từ lâu rồi. Một người hiền lành lại mềm yếu như mẹ mình thì chỉ nổi điên mới có thể nói ra câu đoạn tuyệt quan hệ, chờ thêm một chút thời gian, cô dượng tới xin lỗi, năn nỉ thì chắc chắn mẹ lại mềm lòng, đặc biệt những năm gần đây hai nhà tình cảm vẫn rất tốt.
Hạ Mộng khẽ thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, chúng ta cũng có thể hiểu được việc mẹ làm, thôi thì đợi xem cách làm của nhà cô, nếu có lần sau, cho dù là bà ấy muốn mềm lòng, em cũng không đồng ý!
Hạ Mộng không ở lại lâu, nhanh chóng ra ngoài, trước khi đi còn để lại cho Hạ Tiêu một ánh mắt giống như muốn nói “em biết rồi nhá”.
Hạ Tiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, thở phào nhẹ nhõm. Hắn mở lá thư trên tay ra lần nữa, vẻ mặt phức tạp.
Hạ Mộng trở lại đông phòng một lúc, sau đó cô mặc thêm áo khoác vào, giả vờ đi vệ sinh, nhưng thực ra là vào không gian. Trải qua việc hôm qua đã khiến cô thấy sợ hãi, vì cô chưa từng gặp chuyện này, lúc đó đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ nổi, nếu không gặp được Chu Bắc Thành giúp đỡ,có khả năng bí mật của cô liền bại lộ. Cho nên cô phải rút kinh nghiệm, sức lực của cô không đủ, học võ cũng yêu cầu thời gian, vì vậy trước tiên phải tìm được vũ khí phòng thân đủ mạnh. Vì vậy cô lợi dụng chút ít thời gian ban ngày tìm kiếm trong không gian, sau đó liền tìm được món đồ theo ý, dùi cui điện.
Hạ Mộng nhìn chiếc dùi cui điện trên tay, nó giống như chiếc đèn pin, tay cầm màu đen, có viền màu lam, trên đầu có gắn thanh phóng điện bằng kim loại. Cô nghĩ thầm, nếu lần sau phải chuyện này, cô sẽ không bao giờ cần phải dựa vào người khác cứu nữa, mà tự mình hạ đối phương.
Vài ngày sau, Hạ Mộng mới được phép ra cửa.
Vốn dĩ Tiết Minh Nguyệt yêu cầu cô phải để Mai Hồng Diệp đi cùng, nhưng hôm nay Hạ Mộng muốn làm hai việc, một là đến đồn công an để hỏi về quá trình điều tra vụ án, hai là đến đơn vị xin thư giới thiệu, nhân tiện tìm Chu Bắc Thành, xem có thể mời anh ấy một bữa cơm trước khi rời đi không, để cảm ơn người ta đã giúp đỡ, hai người kia đã bị bắt, hơn nữa cô cũng không có nói với mẹ nghi ngờ của mình, khuyên can mãi cuối cùng mẹ cô cũng đồng ý, trước khi đi, Tiết Minh Nguyệt còn yêu cầu cô phải trở về sớm. Điều này cho dù mẹ cô không nói, thì cô cũng sẽ trở về sớm.
Khi Hạ Mộng đến đồn cảnh sát, người cảnh sát trẻ tiếp nhận vụ án hôm ấy không có ở đó mà là người công an khác tiếp cô, sau đó được thông báo rằng vụ việc vẫn đang được điều tra và hy vọng cô kiên nhẫn chờ đợi. Hạ Mộng biết rằng vụ án này không hề đơn giản, vì vậy cô cũng không vội vàng.
Sau khi rời khỏi đồn công an, cô đến nhà máy chế biến gỗ. Đã nhiều năm không có đến đây cô cảm thấy mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ bắt đầu từ lúc đăng ký vào ở cổng bảo vệ. Đi vào bên trong có rất nhiều khúc gỗ lớn được chất thành đống, có xưởng sản xuất hai tầng rất lớn phía sau.
Nhìn tòa nhà văn phòng cao cao với bức tường bên ngoài màu vàng hiện ra khiến trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc. Ở tương lai vì nhớ nhà, nhớ người thân, cô tìm rất nhiều tài liệu về khu rừng nơi này, có những bức tranh cũng phác họa được một phần nào đó phong cảnh núi rừng nơi này, thời gian này. Cô ở tương lai đã biết được hướng phát triển sau này vì vậy cô muốn giúp quê nhà làm chút gì đó, chỉ một chút cũng tốt.
Nhưng trước mắt cô chỉ có thể lo cho gia đình nhỏ trước, sau đó lại nghĩ đến cái khác.
Sau khi vào cửa, Hạ Mộng nhanh chóng bình tĩnh lại. Vừa đến văn phòng, cô đã được đồng nghiệp nhiệt tình quan tâm của đồng nghiệp, hỏi han đầu cô khôi phục thế nào.
Nhìn mọi người xung quanh quan tâm hỏi han, đối với mọi người chỉ là ngắn ngủi một thời gian ngắn không gặp, nhưng đối với Hạ Mộng đã là vài năm không gặp. Hạ Mộng thực cảm ơn những người đồng nghiệp đã đến thăm cô, vui vẻ cùng họ trò chuyện. nhìn phản ứng của mọi người, cô có thể đoán được Lư Hiểu Na không nói với ai trong đơn vị chuyện cô bị mạo danh.
Trong khi họ đang nói chuyện, quản lý Vưu Kim Phát đi qua hành lang, Hạ Mộng vội cùng nói một tiếng với mấy người đồng nghiệp, sau đó đuổi theo.
- Quản lý Vưu.
Vưu Kim Phát khoảng bốn mươi tuổi, người đen đen, dáng người gầy, đeo một cặp kính. Ông ta đẩy đẩy gọng kính nói:
- Đồng chí tiểu Hạ, hết bệnh rồi sao, tới đi làm sao?
Hạ Mộng vội nói:
- Không phải, Quản lý Vưu, tôi đến để xin chữ ký, bởi vì đã xảy ra một số chuyện, tôi phải đi đến thủ đô một chuyến.
Vưu Kim Phát gật gật đầu:
- Vậy đến văn phòng của tôi và nói chuyện.
Chờ Hạ Mộng đi theo ông ta vào văn phòng, cô liền vội vàng lấy ta tờ đơn đã viết trước đó đưa ra.