Vưu Kim Phát xem qua đơn sau đó, đặt ở trên bàn làm việc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mộng với vẻ tiếc nuối.
- Đồng chí Hạ Mộng, không ngờ lại xảy ra chuyện tồi tệ như vậy.
Sau khi trò chuyện với Hạ Mộng vài câu, ông ta liền thoải mái ký tên.
Chờ Hạ Mộng cảm ơn rời đi, trên mặt Vưu Kim Phát tuy rằng mang nụ cười, nhưng không chạm tới đáy mắt.
Sau đó Hạ Mộng đi tìm gặp quản lý xưởng để xin nghỉ. Không nghĩ tới, khi cô mới vừa đến cửa văn phòng quản lý xưởng, liền nhìn thấy Chu Bắc Thành qua cánh cửa đang mở kia.
Chu Bắc Thành bình tĩnh nhìn cô.
Quản lý xưởng họ Lý không cao, khuôn mặt thuần phát, điếu thuốc không rời tay, răng hơi vàng.
Thấy Hạ Mộng đã đến, ông liền giống như người ba già quan tâm đến vết thương của cô đã hồi phục thế nào.
Hạ Mộng cười nói:
- Cháu khôi phục rất tốt.
Hạ Mộng đối với quản lý xưởng Lý có ấn tượng rất tốt, cảm giác ông giống như người lớn trong nhà. Lúc trước cô mới tới xưởng, ông ấy còn cố ý muốn cho cô đi tham gia công đoàn, lúc đó tính tình cô ít nói, thích yên tĩnh, mà cô biết nếu đi nơi đó phải khua môi múa mép rất nhiều, cô liền từ chối, sau đó mới đi làm ở kho.
Quản lý xưởng cười ha hả:
- Vậy là tốt rồi. Khi nào thì cháu trở lại làm việc?
- Có lẽ là sẽ phải mất một khoảng thời gian nữa ạ.
- Không sao, không sao, nghỉ ngơi tốt rồi đi
Quản lý xưởng liếc nhìn Chu Bắc Thành đang bị hai người bỏ quên bên cạnh, rồi nhiệt tình giới thiệu với Hạ Mộng.
- Tiểu Hạ, đây là đồng nghiệp mới đến, chắc cháu còn chưa biết, đây là Chu Bắc Thành từ bộ Lâm nghiệp tới đây công tác.
Hạ Mộng mỉm cười nhìn Chu Bắc Thành, vừa định nói chuyện lại thấy anh lắc lắc đầu với cô.
Cô lập tức hiểu ý anh, liền giả vờ lễ phép như lần đầu gặp mặt chào hỏi:
- Xin chào, anh Chu.
Chu Bắc Thành cười nhẹ:
- Xin chào, đồng chí Tiểu Hạ.
Lý do tại sao anh lại ám chỉ với Hạ Mộng như vậy, vì anh không muốn cô nói ra chuyện xảy ra ngày đó, sợ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cô, gây ra những lời đàm tiếu không đáng có. Suy cho cùng, khi xảy ra những chuyện này, phụ nữ thường là người chịu nhiều thiệt thòi nhất vì những tin đồn giả dối.
Thấy hai người đã làm quen xong, Quản lý Lý đưa điếu thuốc đã cháy đến gần đầu lọc dụi vào gạt tàn:
- Tiểu Hạ, cháu tới tìm chú có chuyện gì sao?
Hạ Mộng lập tức đưa tờ đơn đã được ký ra, sau đó giải thích nguyên nhân đến xin tạm nghỉ.
Quản lý nghe xong rất tức giận, thô bạo vỗ bàn nói:
- Việc này nhất định phải lấy lại công đạo! Làm cái cái kẻ mạo danh đó thôi học! Tiểu hạ, chú sẽ viết cho cháu, cháu đến gặp giám đốc trên văn phòng để lấy viết thư giới thiệu, muốn đi bao lâu đều được, nhất định phải làm xong mọi chuyện rồi trở về!
- Cháu cảm ơn chú.
Hạ Mộng cực kỳ cảm động.
Mặc dù quản lý Lý đã nói với cô từ ngày đầu tiên bước vào xưởng, nơi này của họ là một gia đình lớn, trong đại gia đình này, dù công nhân hay cán bộ đều được đối xử bình đẳng như nhau, nhưng phải đến giây phút này, cô mới thực sự cảm nhận được.
Trong mắt Chu Bắc Thành hiện lên tán thưởng.
Quản lý Lý vừa viết xong thư, đúng lúc này, có người cầm tài liệu đi vào, yêu cầu ông ký tên, Hạ Mộng thấy vậy cũng nhân cơ hội nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Chu Bắc Thành cũng vô cùng tự nhiên đi theo ra khỏi văn phòng
Trong hành lang, vì cửa của các văn phòng khác đều đang mở, rất bất tiện khi nói chuyện vì vậy Hạ Mộng hạ giọng nói.
- Anh Chu, lát nữa anh đến cửa nhà máy, tôi có chút chuyện muốn nói với anh.
Chu Bắc Thành cười gật đầu:
- Được rồi, tôi biết rồi.
Hạ Mộng nở nụ cười thỏa mãn, sau đó đi đến chỗ văn phòng giám đốc.
Chu Bắc Thành nhìn bước chân nhẹ nhàng, cùng bóng dáng yểu điệu của Hạ Mộng, không khỏi mỉm cười lắc đầu.
Xem ra không cần hỏi cũng biết, vết thương ở lưng của cô đã ổn,sự việc tối hôm đó cũng không gây ra cho cô ấy quá nhiều đả kích hay sợ hãi. Thực sự là một người mạnh mẽ, lạc quan.
Sau khi Hạ Mộng lấy được thư giới thiệu có đóng dấu của giám đốc, cô liền cảm thấy nhẹ nhõm cả người
Đừng nhìn cái thư giới thiệu mỏng manh trông có vẻ không nổi bật này, nhưng có tác dụng rất lớn. Cầm trên tay thư giới thiệu có thể đi công tác, ở khách sạn, mua vé, liên hệ với các đơn vị khác nhau, thậm chí là đi ăn ở các cửa hàng ăn uống, nhận phiếu thực phẩm, hoặc yêu cầu tìm đồ bị mất, nếu không có nó sẽ gặp rất nhiều rắc rối, đặc biệt là đến các cơ quan nhà nước, không có giấy giới thiệu thậm chí còn không được vào cổng. Hơn nữa, giấy giới thiệu có thời hạn, một khi bị mất có nghĩa là không thể làm lại luôn được.
Trước đây Hạ Mộng cũng lo lắng người nhà Tần Văn Văn sẽ giở thủ đoạn nhờ người hủy thư giới thiệu hoặc gây sức ép cho cô khi đi xin thư giới thiệu, nhưng bây giờ cuối cùng cũng có thể buông xuống một nửa lo lắng.
Hạ Mộng đợi ở gần cổng nhà máy một lúc, liền nhìn thấy Chu Bắc Thành đi ra ngoài.
Cô vội vàng tiến lên vài bước, chào hỏi:
- Anh Chu.
Chu Bắc Thành cười xin lỗi:
- Em chờ lâu rồi phải không?
Anh vốn dĩ muốn ra sớm một chút, kết quả lại có biến hóa, bị trì hoãn bởi một số thứ.
- Không có.
Hạ Mộng thật cẩn thận nói:
- Anh Chu, tôi muốn mời anh đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa được không? Tôi muốn đưa chút đồ, anh lại không lấy, vì vậy tôi cũng chỉ có thể mời anh ăn một bữa cơm, bằng không trong lòng cũng ……
Người trong nhà đã cùng bàn bạc, cảm thấy người ta không nhận quà, có lẽ là nên mời một bữa cơm.
Chu Bắc Thành nhìn chằm chằm Hạ Mộng với đôi mắt sáng quắc. Anh có thể thấy cô gái nhỏ này là đang nóng lòng muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với mình, nhưng anh không muốn đồng ý, nghe ông ngoại nói về tình hình kinh tế gia đình cô ấy, bây giờ lại sắp đi Bắc Kinh, có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền, anh không muốn tạo thêm gánh nặng không cần thiết cho cô. Nhưng nếu từ chối trực tiếp, cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ rất thất vọng.
- Chuyện ăn cơm này không vội, không bằng chờ em trở về, dù sao chúng ta là đồng nghiệp, sau này cũng không phải là không gặp.
Hạ Mộng nghĩ thấy cũng đúng, bọn họ về sau còn thường xuyên gặp lại, cũng không cần vội vàng.
- Vậy chờ khi nào tôi trở lại mời anh ăn cơm.
Chu Bắc Thành nhìn Hạ Mộng, nói:
- Được.
Thấy anh thoải mái đồng ý, Hạ Mộng cũng nở nụ cười, trên khuôn mặt, khóe mắt đuôi lông mày toàn bộ là ý cười vui vẻ.
Ánh mắt Chu Bắc Thành khẽ động, anh nghĩ đến người bị điều tra giả mạo Hạ Mộng lại là cháu gái cấp dưới cũ của ông ngoại anh, mà toàn bộ sự việc có thể đều là ông ta làm, đối với việc này, ông ngoại cũng rất tức giận.
Xử lý chuyện này không đơn giản chỉ là bỏ học mà phải tìm ra những người đứng sau lưng tham gia vào chuyện này, để họ bị trừng phạt xứng đáng, đó mới thực sự là công bằng cho Hạ Mộng. Anh vừa muốn nói điều gì đó với Hạ Mộng, thì đột nhiên có người gọi anh.
Chu Bắc Thành cùng Hạ Mộng đồng thời đồng thời quay đầu, anh không khỏi giật mình, không ngờ rằng đó là mẹ anh Lục Văn Doanh.