“Tình huống như Tống Kim Ngọc là Từ đại nhân lên báo chân hắn ta bị thương, chỉ có thể như vậy, chờ đến châu phủ khác, người tuần tra tới, Từ đại nhân sẽ che giấu giúp.” Tiền Xuyên tiếp tục nói.
“Về phần cưỡi ngựa? Đừng có nằm mơ, chân bị thương còn có thể cưỡi ngựa hả?” Tiền Xuyên khẽ hừ một tiếng.
Tiêu Vũ: “...”
Vẫn là mình suy nghĩ đơn giản. Bây giờ tạm thời vẫn phải đi bộ.
Tiêu Vũ đi bộ cũng không tốn sức, về phần Thước Nhi cũng là làm việc quanh năm, vẫn có thể kiên trì được. Nhưng hai người Dung Phi và Tô Lệ Nương lúc trước ra khỏi cung đều có bộ liễn, hiện tại kêu bọn họ đi bộ như vậy thật sự là khó khăn. Nhưng hai người ai cũng không kêu khổ kêu mệt, đều cố gắng chịu đựng.
Tiêu Vũ vừa đi vừa lấy ra hai túi mứt hoa quả nhỏ từ trong lòng, tiện tay ném cho hai người: “Coi như du xuân đi!”
Hai vị nương nương hơi trầm mặc, du xuân? Chuyện này có thể giống với du xuân sao? Nhà ai du xuân phải tới nơi hoang vu?
Mứt hoa quả đã vào tay hai người bọn họ. Hai vị nương nương cũng không hỏi Tiêu Vũ thứ này ở đâu ra, trên thực tế bọn họ có suy đoán của mình. Bọn họ cảm thấy người tới tìm Tiêu Vũ trước khi lên đường là để tặng đồ cho nàng. Bọn họ nào biết người tới là Vũ Văn Thành, còn bị Tiêu Vũ đánh hai bạt tai.
Tiêu Vũ bên này ăn vặt, tiện tay còn cầm một cái đưa cho Thước Nhi.
Thước Nhi cúi đầu nhìn: “Hạt dưa?”
Tiêu Vũ nói: “Vừa ăn vừa đi mới không tẻ nhạt.”
Thước Nhi vốn đang tâm trạng nặng nề, nhờ có hạt dưa của Tiêu Vũ mà thoải mái hơn một cách khó hiểu.
Lúc này Tiêu Vũ nhìn như nhàn nhã đi bộ, trên thực tế nàng đang tính toán làm sao có thể kiếm một chiếc xe ba gác cho nàng và cả đám nương nương.
Con đường lưu đày này không dễ đi, thật sự đi bộ tới Ninh Nam tháp không biết phải ngày tháng năm nào.
Tiêu Vũ vốn không phải người hòa đồng gì, nhưng hai vị nương nương này... Tiêu Vũ vẫn quyết định chăm sóc nhiều hơn. Dù sao có thể nàng phải rời khỏi đại doanh lưu đày này nhiều lần. Nếu là vậy, có người đánh yểm trợ cho nàng, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Nếu như quyết định dùng đến hai vị nương nương, tạm thời bọn họ cũng tính là người một nhà, đã là người một nhà, Tiêu Vũ cũng không khắt khe với người một nhà.
Mới đi nửa canh giờ đã có người không chịu nổi. Tiêu Vũ để ý trong đội ngũ có vài người đi tìm Trần Thuận Niên, không bao lâu sau, xích chân của những người này đã được cởi. Tiêu Vũ kéo xích chân nặng nề rất khó chịu, vì vậy cũng đi tìm Trần Thuận Niên.
“Trần đại nhân, có thể cởi xích chân của ta luôn không?” Tiêu Vũ hỏi.
Trần Thuận Niên liếc Tiêu Vũ: “Không có lý do đặc biệt thì không thể cởi xích chân.”
Tiêu Vũ dứt khoát nói: “Ra giá đi.”
Trần Thuận Niên có chút ngạc nhiên: “Tiền Công chúa điện hạ của ta, số tiền này ngươi trả nổi sao?”
Trần Thuận Niên nói: “Cởi xích chân, một người cần sáu lượng bạc.”
Nếu ông ta nhớ không nhầm, Tiêu Vũ mới mượn năm lượng bạc từ Ngụy Vương kia, năm lượng bạc này còn phải mượn người khác, trên người sẽ có sáu lượng bạc sao?
Tiêu Vũ tính toán, mình có tổng cộng bốn người, vậy sẽ cần hai mươi bốn lượng bạc. Vì vậy nàng sờ trong tay áo của mình một chút, lấy ra một cây trâm đưa ra cho Trần Thuận Niên.
Trần Thuận Niên lập tức đề phòng: “Thứ này của ngươi từ đâu ra?”
“Đây là đồ hoàng gia giấu riêng, phải tội thêm một bậc đấy.” Trần Thuận Niên trầm giọng nói.
Tiêu Vũ đảo mắt khinh thường: “Cái này là Vũ Văn Thành cho ta.”
“Vũ Văn Thành?” Trần Thuận Niên thuận miệng nói, khoan đã, đó chẳng phải là Thái tử điện hạ sao?
Đúng rồi, vừa nãy Thái tử điện hạ tới thăm Tiêu Vũ, nhưng lúc rời khỏi sắc mặt không đẹp lắm. Ông ta còn tưởng rằng hai người đàm phán không thành, không ngờ rằng Thái tử điện hạ vậy mà lại đưa đồ tới. Nghĩ cũng đúng, lúc trước Thái tử điện hạ và vị Công chúa này đã sắp thành thân rồi, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ, Thái tử đã là Phò mã. Bây giờ tình cũ khó quên, đưa ít đồ tới đây cũng bình thường.