Tiêu Vũ thấp giọng nói: “Chuyện này tốt nhất ngươi đừng truyền đi, nếu không... Ta thì không sao, nhưng chưa chắc Vũ Văn Thành sẽ tha cho ngươi.”
“Thật ra... ngươi chỉ để ý việc lấy tiền trừ họa cho người khác là được. Hơn nữa thứ này cũng không phải đồ trong cung, chỉ là một cái trâm vàng, về phần thần tiên cấp trên đánh nhau, nếu tiểu quỷ can dự nhiều, có thể dễ dàng tan thành mây khói.” Tiêu Vũ cười nói.
Trần Thuận Niên bị Tiêu Vũ gõ một cái như vậy lập tức bừng tỉnh. Lúc trước ông ta thật sự không coi trọng Tiêu Vũ, chỉ cảm thấy Tiêu Vũ là Công chúa tiền triều, cực kỳ xui xẻo. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, nếu Tiêu Vũ phải ở lại đội ngũ lưu đày này, vậy ông ta sẽ xem Tiêu Vũ thành những phạm nhân khác mà đối đãi là được.
Chỉ cần Tiêu Vũ không gây ra chuyện khác người gì, tại sao ông ta phải làm khó tiền bạc chứ?
Nghĩ vậy, Trần Thuận Niên chuẩn bị nhận lấy trâm cài. Tiêu Vũ nhìn cái trâm kia, lại lấy trở về.
Sắc mặt Trần Thuận Niên không tốt: “Ngươi có ý gì?”
“Cây trâm này đáng giá khoảng ba mươi lượng bạc, ta muốn ngươi cởi hết xích chân của bọn ta, rồi kiếm một chiếc xe ba gác.” Tiêu Vũ nói.
“Xích chân có thể cởi, nhưng xe ba gác thì ta chịu.” Trần Thuận Niên thản nhiên nói.
Tiêu Vũ biết là tiền chưa đủ. Nàng rất muốn lấy thẳng một khối vàng từ trong không gian đập Trần Thuận Niên trước mặt, nhưng hiện tại ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào nàng quá nhiều. Về mặt tiền bạc, nàng vẫn phải khiêm tốn một chút. Không thể tiêu tiền không giải thích được nguồn gốc. Giống như cây trâm này, tất nhiên Vũ Văn Thành không thể đưa đồ cho nàng, nhưng nàng đổ cho cho Vũ Văn Thành, có ai lại đi kiểm chứng?
Vì vậy Tiêu Vũ nói: “Không kiếm được xe ba gác, vậy ngươi trả tiền thừa cho ta.”
Trần Thuận Niên dùng ánh mắt như nhìn kẻ đần mà nhìn Tiêu Vũ: “Tiền Công chúa điện hạ, nếu người không nỡ thì ta không làm việc này nữa!”
Tiền đã vào trong tay ông ta còn muốn ông ta trả lại? Đúng là nằm mơ!
Tiêu Vũ cũng ý thức được điều này, trong lòng thầm mắng Trần Thuận Niên lòng tham không đáy. Nhưng cứ thế đưa trâm cài cho Trần Thuận Niên, Tiêu Vũ cảm thấy bản thân chịu thiệt.
Vì vậy nàng nói: “Vậy ngươi giúp ta cởi xích chân cho Quỷ Mặt Đen kia đi.”
Lúc này Tiêu Vũ rất cần một cu li. Tuy rằng tên Quỷ Mặt Đen kia trông không giống như người tốt nhưng sức lực rất lớn, làm việc vẫn rất hữu dụng.
Lúc nói vậy, Tiêu Vũ đã tìm được Quỷ Mặt Đen trước một bước: “Mang xích chân đi đường không tiện nhỉ!”
Quỷ Mặt Đen ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: “Ta giúp ngươi cởi xích chân, trên đường đi ngươi giúp bọn ta làm chút việc lặt vặt, thế nào?”
Quỷ Mặt Đen sảng khoái nhận lời.
Vẫn không lấy được xe ba gác, bực mình!
Lúc này sắc trời không còn sớm, vừa khéo phía trước có một ngôi miếu đổ nát, Trần Thuận Niên lập tức hạ lệnh nghỉ ngơi ở đây. Các phạm nhân đã bắt đầu hành động, có người nghe căn dặn nấu cơm, cũng có người nhóm lửa, còn có mấy người đang tháo cửa ngôi miếu đổ nát ra.
“Đi hỏi thăm thử.” Tiêu Vũ có chút tò mò, dặn Quỷ Mặt Đen một câu.
Quỷ Mặt Đen đi một lát, chẳng mấy chốc đã trở về: “Mấy người kia muốn phá cửa làm xe ba gác kéo đồ.”
Tiêu Vũ: “!”
Sao nàng lại không nghĩ tới, không thể mua, Trần Thuận Niên cũng không dàn xếp, nhưng mình tự làm một cái, chung quy Trần Thuận Niên cũng không ngăn được nhỉ?
Có điều ở đây không còn vật liệu làm xe ba gác nữa. Tiêu Vũ nhanh chóng nhớ ra một thứ. Tấm biển Vũ Văn kia, hình như ở ngay trong không gian của nàng. Vì vậy Tiêu Vũ thừa dịp không ai để ý kéo tấm biển ra, nàng còn cố ý nhuộm đen chữ bên trên, khiến người ta không nhìn ra dáng vẻ vốn có của nó.
Nàng vốn định dùng sức mạnh tạo ra kỳ tích, biến tấm biển thành ván gỗ xe. Nhưng nhắc tới cũng khéo, trong đội ngũ này còn có thợ mộc. Thợ mộc đã mang theo tất cả công cụ của mình, chỉ đợi đến khi tới chỗ lưu đày lại bắt đầu cuộc sống mới từ đầu. Tiêu Vũ lập tức thuê người này tới làm tấm ván gỗ xe cho mình.