"Bọn họ còn biết sửa chữa súng ống nữa?" Long Duyệt Hồng nhìn Bạch Thần đang đẩy cửa xe ở chỗ ghế lái.
Ý của anh ta là điều này không chỉ là sửa chữa đơn giản.
"Nếu không làm được thì đã không mở cửa tiệm như thế này." Gió lạnh thổi thốc bên ngoài, Bạch Thần không nhịn được kéo chiếc khăn màu xám quanh cổ lên cao.
"Vả lại, đôi khi súng ống hỏng chưa chắc đã thật sự hỏng, hoặc chỗ hỏng chưa nghiêm trọng đến mức đó." Tưởng Bạch Miên suy đoán dựa theo kinh nghiệm và kiến thức của mình: "Chỉ là người bán súng không hiểu lắm."
Bạch Thần gật đầu, nói:
"Đó chính là bộ phận kiếm được tiền nhất."
Dứt lời, cô đóng cửa xe lại, đi tới chỗ tiệm súng A Phúc kia.
"Tiền?" Long Duyệt Hồng được học về danh từ này, nhưng chỉ nhìn thấy một lần ngoài đời thật, đó chính là những đồng xu của thế giới cũ mà Thương Kiến Diệu lấy từ chỗ Ngô Thủ Thạch.
"Đây được coi như một phần của thế lực lớn, chắc chắn có lưu thông tiền tệ, chẳng qua thường chỉ giới hạn nội bộ mà thôi. Kỳ thật về bản chất thì điểm cống hiến của công ty cũng khá tương đương tiền, anh quên khái niệm vật ngang giá này rồi sao?"
Long Duyệt Hồng nhớ lại vài giây, khe khẽ nói:
"Chúng tôi không được học..."
Tưởng Bạch Miên nghẹn lời, vài giây sau mới cười nói:
"Chờ khi về tôi cho mọi người mấy cuốn sách, nhớ đọc thật kỹ vào. Tuy với sinh hoạt bên trong công ty mà nói thì mấy thứ này vô dụng, nhưng với những người thường xuyên lên Đất Xám làm việc như chúng ta thì nó giúp chúng ta hiểu được rất nhiều chuyện.
Vả lại, nếu anh thấu hiểu rồi, khi anh được điều chuyển khỏi tổ điều tra thế giới cũ thì sẽ nhẹ nhàng hơn không ít, thậm chí có thể được phân tới bộ phận phụ trách ngoại thương."
"Được được." Long Duyệt Hồng nghe mà mắt sáng lên.
Tuy rằng trong nửa năm tiếp theo anh ta chắc chắn vẫn ở lại tổ điều tra thế giới cũ, nhưng người không biết lo xa ắt sẽ có họa gần, vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng việc điều chuyển cương vị sau này.
Không thì khi đã quen với công việc thu nhập cao như thế này, thấp đi sẽ khiến người ta dễ cảm thấy mất mát.
Vả lại sau này còn phải nuôi sống một gia đình cơ mà!
Tưởng Bạch Miên cười gật đầu, sau đó nghi ngờ nhìn Thương Kiến Diệu:
"Sao anh không nói gì?"
Người này mà càng yên lặng thì cô lại càng sợ anh ta sẽ lại gây ra chuyện gì.
Thương Kiến Diệu vuốt bụng nói:
"Tiết kiệm sức lực."
"Cũng đúng..." Tưởng Bạch Miên cũng cảm thấy đói.
Lúc này đã qua buổi trưa khá lâu rồi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Bạch Thần đi ra khỏi tiệm súng A Phúc, lên xe Jeep.
Phía sau cô, một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ áo gió cũ cũng đi ra theo, mở cánh cổng hàng rào sắt cách đó vài mét.
Nơi đây thông tới tòa nhà phía sau tiệm súng.
Đây là một sân hình vuông được tạo nên từ mấy tòa nhà, mặt đất có lát gạch màu xám trắng, nhưng vỡ nát không ít, tích không ít nước mưa.
Bạch Thần tìm được một chỗ đỗ xe, sau đó vừa mở cửa xe vừa nói:
"Chính là trong này."
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, xuống xe nhìn quanh một vòng, ghi nhớ rõ bốn lối ra của sân này trong đầu.
Sau đó bọn họ theo Bạch Thần đi vào cửa sau của tiệm súng A Phúc, men theo một cầu thang màu xám trắng lạnh lẽo ẩm thấp lên tầng hai.
Nơi đây có một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi đang chờ sẵn.
Cô ta có mái tóc đen được búi cao, khuôn mặt không phải là quá xinh đẹp, nhưng mang theo sự hấp dẫn khó tả.
Lúc này cô ta mặc một chiếc áo bông màu đỏ sậm, cổ quàng một chiếc khăn hơi sậm màu, toàn thân trông khá sạch sẽ gọn gàng.
"Dì Nam." Bạch Thần cất tiếng chào.
Dì Nam liếc mọi người trong tổ điều tra thế giới cũ một cái, cũng chẳng hỏi gì cả, chỉ đưa tay chỉ vào cuối hàng lang của tầng hai và nói:
"Phòng của các vị là hai gian tận trong cùng. Nếu gặp vấn đề có thể nhảy xuống sân, cũng có thể nhảy xuống ngoài đường. Chìa khóa treo trên cửa."
Tưởng Bạch Miên nhìn khăn quàng trên cổ dì Nam, nở nụ cười nói:
"Cảm ơn."
"Cũng chẳng phải cho các vị ở không." Dì Nam mỉm cười nói: "Hai phòng, mỗi ngày một hộp đồ quân dụng 500 gam, hy vọng đến cuối các vị không ghi sổ."
Tưởng Bạch Miên nói với ngữ khí nhẹ nhàng:
"Yên tâm, nếu thật sự không trả được, tôi sẽ để bọn họ đi kiếm việc làm."
Người mà cô nói là Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng.
Dì Nam cười, không để ý cho lắm:
"Ở thành Dã Thảo, sự cạnh tranh giữa các thợ săn di tích là rất dữ dội. Có khi bọn họ thậm chí còn nhận cả nhiệm vụ đưa cơm trưa, cơm tối cho người khác."
Cô ta ngừng lại một chút rồi bổ sung:
"Nhà vệ sinh và nhà tắm đều ở một bên khác, đến là sẽ thấy. Nếu như muốn tắm rửa mà lại sợ lạnh, tốt nhất chọn lúc mười hai giờ đến mười hai rưỡi trưa, sáu rưỡi đến bảy giờ tối, những thời điểm đó chúng tôi vừa nấu cơm xong, trong tường trống của bếp có đủ nước ấm, có thể bơm trực tiếp lên dùng, ha ha, nhớ tiết kiệm một chút. Bỏ lỡ hai thời điểm này thì phải tự mình đổ nước vào trong bình nước nóng, dùng điện để đun nóng, sau đó hòa với nước lạnh để điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp.
Ừm, bây giờ đang mùa đông, nước không dư thừa, khu vực sinh hoạt này mỗi ngày chỉ cung cấp điện năm giờ, giữa trưa là từ mười một giờ rưỡi tới một rưỡi, tối là từ năm rưỡi tới tám rưỡi, các vị nhớ tính toán thời gian cho tốt."
Đối với lời nhắc từ dì Nam, đám người Long Duyệt Hồng hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, dù sao bên trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ, nguồn năng lượng cung cấp còn nghiêm ngặt hơn nơi đây, đều là chế độ phân phối theo hạn mức.
"Nếu như chúng tôi tự dùng điện đun nước thì có phải trả thêm chi phí không?" Tưởng Bạch Miên biết Bạch Thần không thích nói chuyện cho lắm, cho nên chủ động nhận trách nhiệm cò kè mặc cả.
Dì Nam liếc nhìn Bạch Thần một cái:
"Bốn lần một đồ hộp. Nếu như muốn chúng tôi chuẩn bị bữa ăn cho các người thì phải báo trước."
Sau khi xác định xong các chi tiết, Tưởng Bạch Miên tạm biệt dì Nam, đi theo hành lang nhỏ âm u lạnh lẽo có chút ánh sáng chiếu vào từ hai đầu, đi tới phòng thuê của mình.
Hai cửa phòng sơn màu đỏ sậm đối diện nhau, đều có chút dấu vết hư hại, làm cho người ta cảm giác nó đã rất cũ rất xưa rồi.