Mà bố trí trong phòng đều giống nhau: Một giường tầng, một chiếc bàn đặt gần cửa sổ, một tủ gỗ có dấu vết côn trùng cắn đục và hai chiếc ghế đẩu vuông.
Bởi vì vấn đề khí hậu và hoàn cảnh của nơi đây nên không khí có vẻ hơi ẩm thấp, cái lạnh như xuyên qua quần áo, đâm vào trong xương tủy.
"Vẫn quy tắc cũ." Tưởng Bạch Miên rút chiếc chìa khóa đồng thau của căn phòng gần đường: "Tôi và Thương Kiến Diệu một phòng, hai người một phòng."
Cô phải tự mình trông Thương Kiến Diệu, đề phòng đầu óc người này lên cơn chập mạch, làm ra chuyện gì đó.
Ví dụ như bật loa giữa đêm, gây ồn cho dân chúng xung quanh.
Ví dụ như nghe thấy động tĩnh gì đó trên đường, trực tiếp nhảy cửa sổ xuống "tham dự".
Mà hiển nhiên Bạch Thần không đối phó được Thương Kiến Diệu.
Không cho Thương Kiến Diệu cơ hội nói gì, Tưởng Bạch Miên lật xem đồng hồ điện tử trên tay:
"Còn mười phút nữa là tới mười hai giờ rưỡi, mọi người tranh thủ thời gian tắm qua, thay quần áo, sau đó ra ngoài ăn cơm, liên lạc nhân viên tình báo."
So với đồng hồ cơ thì cô càng thích đồng hồ điện tử hơn, bởi chúng nhiều chức năng hơn.
Đến hôm nay, các thành viên của tổ điều tra thế giới cũ đều đủ để nói là huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn họ đều chỉ mất hai phút để hoàn thành việc tắm rửa, chia nhau thay bộ quần áo gần giống thợ săn di tích bình thường và bình dân thành Dã Thảo:
Thương Kiến Diệu mặc một chiếc áo lông ngắn màu xanh đậm, sợi tổng hợp có vẻ hơi cũ, nhưng chỉnh thể thì không xẹp lép, phối với một chiếc quần có vẻ dày vải chéo go thô màu lam, là loại không ảnh hưởng lắm tới hành động;
Long Duyệt Hồng mặc một chiếc áo bông màu đen dài tới đầu gối; Tưởng Bạch Miên mặc áo giống anh ta; Bạch Thần thì một bộ áo gió màu xám vừa vặn che được đai vũ trang.
Quần của bọn họ không khác quần của Thương Kiến Diệu là bao. Nam thì đều đi giày da cao cổ màu nâu lá cọ, còn nữ thì bốt thấp màu đen.
Đây đều là phúc lợi mà công ty phát cho nhân viên khi lên mặt đất thực hiện nhiệm vụ vào mùa đông.
"Giấu kỹ súng lục của mọi người." Bạch Thần kéo khăn quàng trên cổ, nhắc nhở một câu: "Ở thành Dã Thảo có một lệnh cấm có vẻ khá kỳ cục, đó là "không được để tuần tra viên nhìn thấy vũ khí của bạn"."
Bày ở tiệm súng thì không tính.
"Không cấm, nhưng lại không được để tuần tra viên nhìn thấy?" Long Duyệt Hồng kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng." Bạch Thần gật đầu: "Lần đầu nhìn thấy, sẽ thu vũ khí của anh. Lần thứ hai, sẽ nhốt anh một tháng. Tới lần thứ ba, nhốt ba tháng, sau đó đuổi ra khỏi thành, cũng bị tuyên bố là người không được chào đón, điều này khiến điểm tín dụng của công hội Thợ Săn bị trừ."
"Thật kỳ quặc, cấm súng luôn có phải là xong sao?" Long Duyệt Hồng tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
Như bên trong Sinh Vật Bàn Cổ còn có lệnh cấm súng đạn rất rõ ràng.
"Tôi không biết vì sao." Bạch Thần bình tĩnh trả lời.
Tưởng Bạch Miên cười nói:
"Ở rất nhiều nơi đều có những lệnh cấm tương tự khiến người ta cảm thấy kỳ quặc, mà mỗi một lệnh cấm đó đều có nguyên nhân lịch sử rất sâu sắc."
"Vậy thành Dã Thảo thì vì sao?" Long Duyệt Hồng hỏi.
Tưởng Bạch Miên trợn trắng mắt:
"Tôi cũng không biết. Hy vọng sau này có thể tìm được đáp án. Khai quật như vậy cũng là một loại lạc thú."
Thực ra cô có suy đoán nhất định, chẳng qua trong tình huống không chắc chắn thì không tiện nói ra.
Sau khi tán gẫu xong chủ đề này, Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu đang điên cuồng vuốt bụng ám chỉ, cười ha ha nói:
"Đi thôi, ra ngoài ăn cơm."
Nghe được câu này, Thương Kiến Diệu dẫn đầu quay người đi theo hành lang âm u lạnh lẽo tới cửa cầu thang.
Sau khi xuống tới chỗ đỗ xe, Bạch Thần chỉ xe Jeep:
"Phải lấy đồ đi đổi tiền."
"Đổi thế nào?" Long Duyệt Hồng là người xưa nay cứ không hiểu gì sẽ hỏi nấy, là một học sinh tốt đạt tiêu chuẩn.
"Đi chỗ tòa Thị chính, có một dãy những "cửa sổ trao đổi", có thể dùng các loại vật tư để đổi tiền bản địa. Nếu không sợ rắc rối, lại có người quen thì có thể tới công hội Thợ Săn, quán bar, quán trà, câu lạc bộ đêm, hoặc chợ đen để đổi, sẽ lời hơn một chút." Bạch Thần giải thích qua: "Ở trong phạm vi thế lực của thành Dã Thảo, thành Tối Sơ, tất cả giao dịch ngoài mặt đều chỉ có thể sử dụng tiền của bọn họ."
"Là thế à..." Long Duyệt Hồng đột nhiên có chút chờ mong chuyện tiếp theo, bởi vì đây đều là những điều anh ta chưa từng trải qua bao giờ, cực kỳ mới mẻ.
Tưởng Bạch Miên suy nghĩ một chút:
"Thôi cứ đi chỗ cửa sổ trao đổi thôi. Trước khi liên lạc được nhân viên tình báo của công ty, tốt nhất không nên tiếp xúc với các thế lực ngầm ở nơi này."
Bạch Thần không có ý kiến, chỉ vào số đồ hộp, thanh năng lượng và bánh quy nén còn lại:
"Lấy bao nhiêu?"
"Cô cảm thấy thế nào?" Tưởng Bạch Miên luôn tôn trọng suy đoán của "người có uy tín".
"Một nửa thôi." Bạch Thần đáp lại không chút do dự: "Giá trị đồng tiền bên này thường xuyên dao động, giữ lại chút vật tư thì sẽ an toàn hơn."
"Dao động?" Long Duyệt Hồng tò mò hỏi.
Bạch Thần thuận miệng đáp:
"Tiền của thành Tối Sơ, mệnh giá nhỏ nhất là Cass, tiếp theo là Drasser, lớn nhất là Ole.
Trong tình huống bình thường, khi nói về việc mua vật tư, một điểm cống hiến của công ty tương đương hai Cát, mà một Dát tương đương mười Cát, một Ô tương đương mười Cát. Ừm, nói cách khác, một Ô có thể mua được mười cân thịt lợn hơi, nhưng đôi khi chỉ mua được tám lạng, có khi lại mua được một cân hai lạng, hoặc là nhiều hơn."
Cass, Drasser và Ole đều là từ đơn trong tiếng Hồng Hà, đến từ tên một trong các vị thủ lĩnh khi thành lập thành Tối Sơ, một Cát, một Dát và một Ô đều là cách gọi giản lược trong tiếng Đất Xám.
Ở thành Dã Thảo, ngôn ngữ chính thức là tiếng Hồng Hà, nhưng dân gian thì hay dùng tiếng Đất Xám là chính.
"Nói như vậy, chẳng phải đôi lúc có thể kiếm được một khoản hời sao?" Long Duyệt Hồng nhạy bén hỏi.
"Đúng thế." Tưởng Bạch Miên cười nói: "Ở thế giới cũ, đây là một nghề riêng, còn bây giờ thi thoảng kiếm chác như vậy thì không sao, chứ coi đó là nghề kiếm sống thì sẽ bị mang ra xử bắn ngay."
"Pháo quyết." Bạch Thần sửa lại.
Đây là thói quen xử phạt của thành Tối Sơ với nhân viên tương tự, mỗi một lần là xử được một đám.
Long Duyệt Hồng kinh ngạc kêu lên, kết quả hít vào một miệng đầy không khí lạnh, cảm nhận sâu sắc cái gọi là lạnh thấu tâm can.
Lúc này đây, không cần Thương Kiến Diệu ám chỉ, Tưởng Bạch Miên đã nghe được tiếng bụng sôi ùng ục không rõ là từ ai, cô cười cười chấm dứt chủ đề này, chỉ ra ngoài nói: