Long Duyệt Hồng đang muốn đọc thêm tư liệu vài lần nữa, đèn trong phòng đột nhiên tắt phụp.
"Đến giờ cắt điện?" Tưởng Bạch Miên lật xem đồng hồ điện tử, phát hiện giờ đã là tám giờ bốn mươi phút.
Cô lập tức bật cười:
"Thế này thì nhân tính hóa hơn công ty rồi."
Bên trong Sinh Vật Bàn Cổ, khi nói chín giờ tròn tắt đèn đường thì sẽ không bao giờ kéo dài tới chín giờ một phút, nhưng hiện giờ thì đã quá thời gian quy định mười mấy phút đồng hồ rồi.
"Nhân tính hóa có phải có nghĩa là quản lý hơi lỏng lẻo rời rạc?" Bạch Thần cố gắng hiểu ý ngầm trong lời của tổ trưởng.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
"Có tốt có xấu, cụ thể như nào thì phải phân tích cụ thể ra."
"Nói mà như không nói." Thương Kiến Diệu nghiêm túc đánh giá một câu.
Tiếp đó, hắn bổ sung:
"Tôi sợ Bạch Thần ngại ngùng không nói ra được lời như vậy."
"Ha, cũng nhiệt tình ghê nhỉ." Tưởng Bạch Miên đã quen cách ăn nói như vậy của Thương Kiến Diệu, chỉ trừng mắt hắn một cái.
Cô chợt nói:
"Thôi nghỉ ngơi, hôm nay làm việc từ sáng sớm tới tận tối mịt, mai còn phải làm chuyện chính."
"Rõ, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng theo bản năng hô to.
Tưởng Bạch Miên thấy thế, cười nói với vẻ khá bất đắc dĩ:
"Không cần phải chính thức như vậy. Anh muốn cả tòa nhà này biết chúng ta đi cùng nhau, thậm chí còn có biên chế tổ trưởng này?
Ha ha, không sao, chú ý một chút là được rồi, hoàn cảnh khác biệt sẽ có yêu cầu khác biệt."
May là lúc này vừa mới mất điện dẫn tới tiếng ồn ào và náo động không nhỏ, hoàn toàn che phủ động tĩnh nho nhỏ bên này.
Dựa theo phân công lúc trước, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng ở trong gian phòng gần sân.
Như vậy thì nếu thực sự xảy ra chuyện gì, Bạch Thần có thể dẫn Long Duyệt Hồng nhảy vào trong sân trước, lên xe Jeep, mà Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều có năng lực cảm ứng khác hẳn người thường, có thể đề phòng được ngoài ý muốn tới từ đường phố bên ngoài.
"Anh ngủ bên trên hay là tôi?" Sau khi dõi mắt nhìn Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đi về phòng, Tưởng Bạch Miên chỉ chiếc giường tầng trong phòng.
"Cô." Thương Kiến Diệu trả lời không chút do dự.
Tưởng Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi cười hỏi:
"Sợ đi tiểu đêm sẽ ảnh hưởng tới tôi?"
"Hôm nay ăn hơi nhiều." Thương Kiến Diệu đáp rất thành thật.
"Vậy cũng được." Tưởng Bạch Miên chợt nhớ tới một chuyện: "Đêm nay đừng khiêu chiến hòn đảo bệnh tật kia nữa, ngày mai phải làm chính sự, hãy nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đã."
"Được." Thương Kiến Diệu đáp không do dự.
"Vẫn biết phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ đấy." Tưởng Bạch Miên cười khen một câu.
Lúc nói, cô đi tới bên chiếc bàn gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Toàn bộ phố Nam và phố Đông đã tối đen, ngay cả đèn đường cũng không chiếu sáng nữa.
Một bộ phận phố Tây vẫn lóe ra ánh sáng, hệt như ngọn hải đăng trong đêm. Phố Bắc đèn đuốc sáng trưng, hệt như dải ngân hà rơi trên mặt đất.
"Phân biệt đúng là rất rõ..." Tưởng Bạch Miên cảm thán một tiếng, rồi cởi áo khoác leo lên giường tầng trên.
Cô và Thương Kiến Diệu vừa nằm xuống không lâu, đột nhiên nghe thấy vài tiếng súng vang lên.
Chúng tới từ phố Tây.
Sau vài tiếng đùng đùng, ban đêm lại yên tĩnh như cũ, tiếng nhạc sôi động vẫn truyền ra từ phố Tây, không hề chịu chút ảnh hưởng nào.
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu đột nhiên vỗ tay.
"Anh vỗ tay cái gì thế?" Tưởng Bạch Miên chẳng buồn đoán xem Thương Kiến Diệu muốn thể hiện điều gì, hỏi thẳng luôn.
"Bọn họ đúng là tỉnh như sáo nhỉ." Thương Kiến Diệu rất có chút hướng tới.
"Có lẽ đây chính là thành Dã Thảo." Tưởng Bạch Miên nhắm mắt lại, chậm rãi vun cơn buồn ngủ.
Không lâu sau, cổng thành ở cách bọn họ không xa cũng vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo, xen lẫn vài tiếng súng nổ.
"Vì sao bên này cũng có người nổ súng?" Long Duyệt Hồng ngủ ở tầng dưới vừa lo lắng vừa tò mò hỏi Bạch Thần.
Anh ta chọn ngủ ở tầng dưới là vì Bạch Thần giỏi bắn tỉa, ở trên cao thì có thể quan sát theo dõi động tĩnh trong sân dễ hơn.
"Đám dân du cư ban ngày không vào được thành định tranh thủ ban đêm xông vào." Bạch Thần dựa theo kiến thức của bản thân và hoàn cảnh hiện tại đưa ra suy đoán: "Sau đó, lính canh nổ súng."
Long Duyệt Hồng nghe mà cảm thấy tâm tình phức tạp, vừa thương cho những dân du cư đang chờ chết trong đêm đông rét lạnh, lại cảm thấy việc lính gác nổ súng là hành vi thỏa đáng, không có gì sai lầm.
Điều này làm cho anh ta nhớ tới một câu, là câu mà những nhân viên phục vụ ở Bộ phận An toàn trong Sinh Vật Bàn Cổ khá lâu thích nói nhất:
"Cái thế giới chó má này!"
Chờ khi động tĩnh ở cổng thành lắng xuống, Long Duyệt Hồng nhanh chóng ép mình đi vào giấc ngủ.
Đúng lúc này, anh ta nghe thấy tiếng tầng trên, hoặc là tầng trên nữa, truyền tới những tiếng rên rỉ thở dốc.
Mà trong các tầng khác cũng có tiếng động tương tự vang lên, như có như không vọng khắp trong sân.
Long Duyệt Hồng không lạ lẫm gì loại âm thanh này, dù sao chỗ ở của nhân viên bình thường trong Sinh Vật Bàn Cổ cũng không cách âm tốt cho lắm.
Nhưng điều này làm cho anh ta có chút đỏ mặt, hiện giờ khác với lúc trước ở chỗ giường tầng trên của anh ta có một cô gái đang ngủ.
Qua một lúc, tiếng thở dốc rên rỉ lắng xuống, Long Duyệt Hồng mới thở phào một hơi.
Nhưng vài phút sau, tiếng rên lại vang lên.
Gần như cùng lúc đó, tiếng mắng mỏ the thé cũng vang to:
"Cút đi! Cho có hai cái bánh bao mà đã muốn làm lần hai? Có biết xấu hổ không vậy?"
Long Duyệt Hồng nghe mà ngơ người, một lúc lâu sau mới ấp úng hỏi: