Đây là một loại nghề nghiệp không tồn tại trong Sinh Vật Bàn Cổ, Long Duyệt Hồng chỉ biết ý của nó là gì thông qua sách giáo khoa và từ điển.
"À cái..." Long Duyệt Hồng ngẩn ra, sau đó tự giải thích: "Tôi còn tưởng mọi người trên mặt đất đều bận sinh tồn..."
"Bản thân nghề này cũng là một cách thức sinh tồn." Bạch Thần nói nhưng không hề có ý khinh thường gì cả: "Mà áp lực sinh tồn càng lớn thì sẽ càng tìm kiếm cách trút về phương diện này."
Cô ngừng lại một chút, rồi nói thêm:
"Ở thành Dã Thảo này có quá nhiều người tới từ bên ngoài, quá nhiều thợ săn di tích, bọn họ lang thang khắp Đất Xám, vài tuần thậm chí là vài tháng không được chạm vào đàn bà.
Về mặt này thì thợ săn di tích nữ tốt hơn chút, chỉ cần muốn là có cả đống người để chọn, có khi còn kiếm được chút vật tư, nhưng phải suy xét xem có bị lây bệnh không, có mang thai không. Với một thợ săn di tích nữ mà nói, những điều này đều thuộc loại bất cẩn chút thôi là có thể hủy diệt bản thân."
Long Duyệt Hồng lẳng lặng nghe, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài.
Ban đêm trong sự bình tĩnh đan xen không yên bình nhanh chóng trôi qua, chờ khi Long Duyệt Hồng tỉnh lại lúc nửa đêm, cả tòa thành phố đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay.
Đến bảy giờ rưỡi, trời mới tờ mờ sáng, sự mờ tối vẫn còn chúa tể mặt đất, đường phố đã trở nên náo nhiệt.
Không ít cửa hàng đã mở cửa, bán đồ ăn sáng.
Trong đó, đắt khách nhất hẳn là mấy nhà bán bánh ngô, giá rẻ chính là điểm đặc sắc của bọn họ.
Có cửa hàng thậm chí chỉ bán nước nóng đun than, một cốc một Kass, chuẩn bị riêng cho đám thợ săn di tích bị nghẹn khi ăn bánh ngô.
Hệ thống cung cấp nước uống là thứ cần tiêu tiền để sử dụng.
"Khô quá..." Sau khi ăn liền hai cái bánh ngô màu vàng, Thương Kiến Diệu đưa ra đánh giá.
Loại bánh ngô này một cái là 5 Kass, hai cái chính là 1 Drasser.
Tưởng Bạch Miên đang cầm túi nước trợn mắt trừng Thương Kiến Diệu:
"Đâu có ai giục anh đâu mà ăn nhanh như vậy làm gì?"
"Lĩnh hội lại cảm giác "Cõi Ngạ Quỷ" một lần nữa." Thương Kiến Diệu uống nước ừng ực, rồi nghiêm túc giải thích.
"Ý anh là thích ứng với kiểu ăn uống như này trước, chờ khi gặp được Tịnh Pháp, có thể tranh thủ được vài giây đồng hồ sau khi trúng phải "Cõi Ngạ Quỷ"?" Tưởng Bạch Miên hiểu ra, bèn hỏi lại.
"Lo trước khỏi họa, tính toán nhiều hơn là ít mà." Thương Kiến Diệu gật đầu.
"... Anh lại lặp lại lời tôi rồi!" Tưởng Bạch Miên cảm thấy lời này có vẻ quen quen, sau đó mới nhớ là mình từng nói như vậy.
Cô lại cười nói:
"Thực ra chuẩn bị một ít đồ ăn dễ nuốt không phải là tốt hơn sao?"
"Không biết trước được sẽ gặp Tịnh Pháp lúc nào." Thương Kiến Diệu treo túi nước lên đai vũ trang.
"Nhưng có thể nhét trong người không ăn vội chứ." Tưởng Bạch Miên phản bác một câu: "Nhưng mà, chắc là sẽ không gặp được thiền sư Tịnh Pháp trong thành Dã Thảo, nơi này nhiều nữ như vậy, gã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân."
Trong lúc nói chuyện, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu cùng nhau đi trên con đường bên phố tới quảng trường trung tâm, mục tiêu là công hội Thợ Săn.
Bạch Thần và Long Duyệt Hồng thì chậm rãi ăn sáng, chầm chậm đi theo sau.
Đi được hơn mười mét thì Tưởng Bạch Miên thấy một người đàn ông đội một chiếc mũ tròn rộng vành vội vã đi ra từ trong một ngõ hẻm.
Đột nhiên cô giơ tay ra cản Thương Kiến Diệu lại, cũng quăng mắt nhìn về tòa nhà phía đối diện.
Pằng!
Sau một tiếng súng nổ, người đàn ông đội mũ tròn rộng vành ngã lăn xuống đất, màu đỏ màu trắng tung tóe khắp nơi.
Cả con đường lập tức như ngừng lại, mất đi mọi tiếng động.
Vài giây sau, tiếng la thét, kêu gào lần lượt vang lên, nối liền nhau.
Đám tuần tra viên của thành Dã Thảo với khẩu súng tự động vội vàng lao tới tòa nhà nơi bắn ra phát súng kia.
Bọn họ di chuyển sát tường, đề phòng mình cũng bị bắn.
"Coi như chuyên nghiệp..." Tưởng Bạch Miên cực kỳ tỉnh táo đánh giá một câu.
Vừa nãy cô đã nhận ra tay súng ở trên tầng thượng của tòa nhà.
Thương Kiến Diệu thì đột nhiên thở dài một hơi:
"Tiếc quá..."
"Tiếc gì cơ?" Tưởng Bạch Miên cảm thấy không hiểu, bèn hỏi.
"Nếu vượt qua được một hòn đảo nữa hẳn là có thể khiến hắn không thể bóp cò rồi." Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ khá nuối tiếc.
Tưởng Bạch Miên nhìn độ rộng của phố Nam và chiều cao của tòa nhà, khẽ gật đầu nói:
"Nếu tay súng ở mấy dãy nhà bốn tầng này thì không phải là không làm được."
Phố Nam rộng chừng năm sáu mét, ba tầng thì cao chừng mười mét, tính cả độ cao cửa sổ, áp dụng định lý Pitago thì có thể tính sơ qua nếu như tay súng ở tầng bốn, mà hai người ước chừng song song thì khoảng cách đường thẳng với Thương Kiến Diệu là chừng mười hai đến mười ba mét, vừa vặn nằm trong phạm vi năng lực "Thiếu động tác hai tay" này.
Mà tầng 5 với tầng thượng thì đã vượt qua phạm vi này rồi.
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, cười nói:
"Lúc trước tôi có chút xem nhẹ năng lực này. Ở trong thành phố nhiều chướng ngại vật, là hoàn cảnh chiến đấu trên đường phố là chính, tác dụng mà năng lực này có thể phát huy lớn hơn tôi đoán."
Hơn nữa thành Dã Thảo là nơi mà các tòa nhà hầu như đều không quá cao.
"Tiếc quá..." Thương Kiến Diệu lại thở dài.
"Anh đang tiếc hiện giờ không có kẻ địch cho anh nếm thử?" Tưởng Bạch Miên hỏi lại, khá là hiểu hắn.
"Ừm." Thương Kiến Diệu thành thật gật đầu.
Tưởng Bạch Miên không nói gì hắn nữa, mà chỉ nghiêm mặt nhắc nhở một câu:
"Nơi đây cũng phù hợp với phần đa người thức tỉnh."
Ở chỗ này, khoảng cách giữa người với người sẽ bị các tòa nhà giảm đi khá rõ.