Nơi đây cũng có một vọng gác, một ông già mặc áo bông màu xanh đậm ngồi trong.
Mặt ông ta khá là nhăn nheo, làn da thô ráp như vỏ quýt, nhưng tóc lại không hề lưa thưa, thậm chí còn không có tóc trắng.
Điều này làm cho người ta không cách nào đoán được tuổi của ông ta qua vẻ bề ngoài.
Không cần Tưởng Bạch Miên ra lệnh, Thương Kiến Diệu bước thẳng tới, cười gọi:
"Ông ơi."
Ông già gác cổng này vội vàng đội chiếc mũ bông màu xanh quân đội trong tay lên đầu, lầu bầu:
"Đừng có gọi thân thiết như thế chứ, có gì thì nói đi, hỏi gì thì trả tiền."
Thương Kiến Diệu không chút hoang mang nhắc lại lời "Ông là đàn ông, tôi cũng là đàn ông".
Ông ta khẽ nhướng mày, rồi giơ tay chỉ phía chếch đối diện:
"À, tòa nhà kia, có không ít."
Thương Kiến Diệu không sửa lại "suy luận lệch quỹ đạo" của đối phương, mà đưa ra ảnh của Lâm Phi Phi rồi nói:
"Ông có gặp người này không?"
"Gặp rồi." Giọng ông ta to lên đôi chút: "Đừng nghĩ, đừng có nghĩ, cô ta không bán đâu."
Nói tới đây, ông ta hạ nhỏ giọng:
"Tôi nghi ngờ cô ta là tình nhân của vị quý tộc quan to nào đó ở phố Bắc nuôi bên người, cứ mỗi vài ngày lại có đàn ông tới tìm cô ta."
"Sao ông biết?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.
Ông ta cười khặc khặc:
"Tôi ở cùng một tòa nhà, thậm chí cùng một tầng với cô ta, sao lại không biết được chứ?"
"Vậy ông có biết lão Trịnh không?" Thương Kiến Diệu đột nhiên đổi chủ đề.
Ông già gác cổng ở hẻm Hồng La nói phần lớn chuyện liên quan tới Lâm Phi Phi là lão Trịnh kể cho ông ta nghe.
Ông già sửng sốt rồi đáp:
"Tôi chính là lão Trịnh đây."
"À, vậy không có gì." Thương Kiến Diệu trở lại đề tài chính: "Cô ta ở căn phòng gần sát hẻm Hoàng Giác?"
"Đúng." Lão Trịnh quả quyết khẳng định.
Thương Kiến Diệu hỏi tiếp:
"Người đàn ông hay tới tìm cô ta trông thế nào?"
"Cái này thì không tả nổi, lần nào hắn ta cũng đội mũ, dựng thẳng cổ áo, còn đeo khẩu trang nữa, lén lén lút lút, vừa nhìn là biết kiểu người có thân phận địa vị, không muốn bị lộ." Lão Trịnh hồi tưởng rồi đáp: "Thực ra hắn cũng cao lắm, chậc... Trông lùn hơn cậu vài phân."
Thương Kiến Diệu lại hỏi:
"Hôm qua ông có nhìn thấy cô gái trong ảnh này không?"
"Có nhìn thấy, tầm tám giờ gì đó." Lão Trịnh nở nụ cười: "Lúc ấy cô ta đeo khẩu trang, kéo vành mũ lưỡi trai xuống rất thấp, người không quen cô ta chắc chắn không nhận ra nổi, nhưng ngày nào cô ta cũng ra ra vào vào, tôi chỉ dựa vào hình dáng là nhận ra cô ta ngay."
Rất hiển nhiên ông ta cực kỳ chú ý tới Lâm Phi Phi.
"Cô ta đi đâu?" Thương Kiến Diệu hỏi tiếp.
Lão Trịnh lắc đầu:
"Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ thấy cô ta xách một túi đồ to đùng đi về phố Nam thôi. Một cái túi du lịch màu đen..."
Nghe đến đó, Tưởng Bạch Miên khẳng định Lâm Phi Phi đã chuyển đi rồi.
Bất kể Lưu Đại Tráng có chết hay không, cô ta sẽ chuyển đi.
Sau khi hỏi thêm vài chi tiết, Thương Kiến Diệu lấy ra một túi bánh quy nén đưa cho lão Trịnh.
"Cậu nhóc, biết làm người đấy!" Lão Trịnh thư giãn mặt mày, khen một câu.
Ra khỏi sân, Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần, Long Duyệt Hồng hội hợp ở một góc tối im lặng không người trong hẻm Hoàng Giác.
Sau khi nghe lời thuật lại từ tổ trưởng, Long Duyệt Hồng có chút kinh ngạc mở miệng nói:
"Thế mà lại liên quan tới tổ chức nhét truyền đơn khắp nơi?"
Sao mà anh ta cứ cảm thấy tổ chức kia quá tầm thường xoàng xĩnh, toát lên sự khôi hài thấy rõ.
"Vẫn chưa khẳng định." Tưởng Bạch Miên suy tư rồi đáp: "Nhưng bất kể thế nào thì cũng phải liên lạc Trần Húc Phong, làm cho anh ta gửi điện báo về công ty hỏi tư liệu về tổ chức tương tự. Kế tiếp, có chút ít khả năng chúng ta sẽ gặp phải đám người điên đó, phải chuẩn bị trước thì tốt hơn. Ừm... Chờ lát nữa hai người đi lại quanh đó, đừng vội hỏi người ta xem có gặp được cô gái xách túi du lịch màu đen không, trọng điểm là quan sát những thợ săn di tích kia, xem bọn họ có lật ra được manh mối gì không. Tôi và Thương Kiến Diệu đi để lại tin tức cho Trần Húc Phong."
"Rõ, tổ trưởng." Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đáp lại.
Vì hoàn cảnh nên bọn họ đều không nói quá to.
Ngay khi Tưởng Bạch Miên chuẩn bị dặn thêm vài câu, Long Duyệt Hồng đột nhiên có chút nghi ngờ hỏi:
"Lúc Lâm Phi Phi rời nhà đều biết ngụy trang, vì sao khi "chờ" Lưu Đại Tráng lại để người ta thấy rõ mặt?"
Điều này không hợp lý cho lắm.
Long Duyệt Hồng vừa dứt lời thì phát hiện Thương Kiến Diệu lập tức đưa mắt sang nhìn mình, cứ nhìn làm cho anh ta thấy chột dạ, luôn cảm thấy có phải mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn nữa hay không.
Tưởng Bạch Miên ngẩn ra hai giây, rồi cười nói:
"Không tệ, có thể chú ý tới điều này. Lần sau có thể đào sâu suy nghĩ hơn nữa, đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, xem sẽ đưa ra quyết định gì."
Khen xong, cô mới giải thích:
"Nếu anh là thợ săn di tích bình thường, đến hẻm Hồng La hỏi các chủ cửa hàng quanh đó xem có gặp Lưu Đại Tráng không, thì còn tiện thể hỏi vấn đề gì khác?"
Long Duyệt Hồng cẩn thận suy nghĩ vài giây, đắn đó rồi đáp:
"Tôi sẽ hỏi, có gặp được người nào có vẻ khả nghi không?"
Tưởng Bạch Miên nở nụ cười:
"Vậy một cô gái xinh đẹp đứng ở bên đường không rõ đang chờ ai khả nghi, hay một người đội mũ ép vành mũ xuống thấp, đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt khả nghi?"
Long Duyệt Hồng lập tức hiểu ra:
"Trong tình huống như thế, ngụy trang quá nhiều trái ngược lại thành điểm đặc biệt, dễ bị người ta nhớ kỹ."
"Đúng vậy. Vả lại, trong khoảng thời gian ngắn, ngoài chúng ta thì ai sẽ hỏi người khác có từng gặp được Lâm Phi Phi bao giờ chưa?" Tưởng Bạch Miên cười nói thêm một câu.