"Vì sao?" Long Duyệt Hồng biểu thị không thể hiểu nổi.
Tưởng Bạch Miên không trực tiếp trả lời anh ta, ngược lại cười nói:
"Sau khi lưu lại tin tức cho Trần Húc Phong, tôi sẽ đi công hội Thợ Săn, báo cáo chuyện Lâm Phi Phi có thể là đồng bọn của tay súng."
Long Duyệt Hồng nghe mà ngạc nhiên:
"Như vậy, mọi người chẳng phải sẽ biết sao? Chúng ta cũng không có ưu thế gì…"
Bọn họ chính nhờ việc nắm giữ tình báo về phương diện này thì mới có thể đi trước tất cả thợ săn di tích, trong thời gian ngắn nhất phát hiện sự tình có khả năng liên quan tới tổ chức tuyên truyền tri thức có độc kia.
Dừng một chút, Long Duyệt Hồng lại bổ sung:
"Như vậy sẽ không đánh rắn động cỏ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
Vốn dĩ có thể bí ẩn tới điều tra, tại sao phải cho tất cả mọi người biết?
Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu cùng Bạch Thần, phát hiện một người không biết đang suy nghĩ vấn đề kỳ quái gì, người kia như có điều suy nghĩ gật đầu, thế là cười cười nói:
"Đây không phải chuyện chúng ta không làm thì sẽ không xảy ra."
Thấy Long Duyệt Hồng vẫn có chút mờ mịt không hiểu, cô tiếp tục giải thích:
"Nhóm người Lôi Vân Tùng từng tới công hội Thợ Săn, gặp qua một vị lãnh đạo nào đó, trong quá trình này, không thể không tiếp xúc với nhân viên làm việc bên trong.
Lấy tướng mạo cùng khí chất của bọn hắn, mặc dù không đến mức đi tới chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm, dẫn tới bị nhìn chăm chú thái quá, nhưng cũng khẳng định sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc cho một số người.
Hơn nữa, Trần Húc Phong còn tìm qua một số người, giúp hắn tìm kiếm tung tích của nhóm người Lôi Vân Tùng trong thành, những người này cũng biết Lâm Phi Phi là đồng bọn của Lôi Vân Tùng, thậm chí gặp được mục tiêu giống như vậy.
Sau khi Lôi Vân Tùng bị người ta nhìn thấy, lộ ra tướng mạo, không lâu sau sẽ có người có thể nhớ ra hắn còn có mấy tên đồng bọn."
Nghe đến đó, Bạch Thần xen vào một câu:
"Công hội Thợ Săn chắc cũng sẽ quét chân dung tay súng vào máy tính, xem có giống với thợ săn di tích nào không. Đây là cách bọn họ thường dùng."
Mà Lôi Vân Tùng cùng nhóm của anh ta lưu lại ảnh ở công hội Thợ Săn.
Thấy Long Duyệt Hồng dần dần hiểu rõ, Tưởng Bạch Miên khẽ mỉm cười nói:
"Dù sao chuyện này sớm muộn sẽ bị người ta biết, thậm chí sẽ không qua nổi hôm nay, vậy tại sao chúng ta không thể báo cáo, kiếm số tiền kia?"
Long Duyệt Hồng nhất thời không phản bác được.
Cách mấy giây, anh ta do dự nói:
"Luôn cảm thấy là lạ, tựa như đang bán đồng đội…"
Tưởng Bạch Miên bật cười lắc đầu:
"Cái này gọi là sử dụng một cách hợp tình hợp lý.
"Trên Đất Xám, không thể có chuyện đạo đức trong sạch mãi, trong một ít chuyện, thậm chí cần phải có ranh giới cuối cùng linh hoạt, ừm, những cái thuộc về nguyên tắc thì vẫn phải kiên trì."
Cô chợt thở dài, bổ sung:
"Đã giấy không thể gói được lửa, vậy còn không bằng như bây giờ tung tình báo ra ngoài, mượn lực thợ săn di tích, mau chóng tìm kiếm Lôi Vân Tùng cùng Lâm Phi Phi, giành giật thời gian với nguy hiểm tiềm tàng.
Sau khi tay súng bị người ta chính mắt trông thấy, đám người kia hẳn là đã chuẩn bị tâm lý phương diện này, không đến mức phản ứng quá độ."
"Xác thực…" Long Duyệt Hồng bị thuyết phục.
Lúc này, Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:
"Còn nữa, điểm trọng yếu nhất là:
Những thợ săn di tích kia đều là miễn phí, không cần chúng ta trả thù lao."
Kẻ trả thù lao chính là quân thủ thành Dã Thảo!
Mặc dù Thương Kiến Diệu có chút chệch trọng điểm, nhưng mặc kệ là Tưởng Bạch Miên, hay là Long Duyệt Hồng, Bạch Thần, đều gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy.
Sức lao động miễn phí ai mà không thích?
"Lại nói, chúng ta không có nhiều vật tư, quỷ biết còn phải ở lại thành Dã Thảo này bao lâu nữa." Tưởng Bạch Miên nhìn chung quanh một vòng nói, "Có thể thừa cơ kiếm chút tiền sinh hoạt, là tốt rồi."
Nói xong, cô ra lệnh:
"Chúng ta chia ra hành động."
…
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần trở lại phố Nam, đi tới đi lui ở khu vực gần hẻm Hồng La quan sát động tĩnh đám thợ săn di tích:
Bộ phận vừa nhận nhiệm vụ lại điều tra hiện trường xảy ra chuyện; những kẻ từng cầm hai bức phác họa hỏi qua người chứng kiến, thì lần lượt hỏi cư dân chung quanh, hi vọng có thể tìm ra người chứng kiến mới; số ít đã tới sân thượng, phát hiện dấu vết tương ứng, thì tiến vào hẻm Hồng La, hỏi từng nhà có thấy qua người khả nghi hay không…
Trong lúc Long Duyệt Hồng quét mắt nhìn qua, thấy bên trong "tiệm đồ cũ" ở đầu ngõ kia, chủ tiệm đang ngồi ở sau quầy, ngủ gật gà gật gù.
Mà trong cửa hàng, có một người đàn ông mặc áo khoác nỉ thâm đen dày đang chọn quần áo cũ.
Người đàn ông này chừng ba mươi tuổi, tóc đen, mắt lam, sống mũi đặc biệt thẳng, hình như là con lai.
"Có khách tới cửa còn ngủ… Dậy quá sớm chăng?" Long Duyệt Hồng thấy thế, im lặng cảm khái một câu.
Lúc này, người đàn ông kia chọn xong quần áo, đi đến chỗ quầy thanh toán, đẩy chủ tiệm, đánh thức bà ta.
Chờ bọn họ hoàn thành giao dịch, Long Duyệt Hồng dời ánh mắt, nhìn về phía nơi khác.
…
Dọc theo quảng trường trung tâm, một chỗ ghế dài làm bằng gỗ.
Tưởng Bạch Miên cầm bút máy, lấy đùi làm mặt bàn, xoát xoát viết ở trên giấy:
"Tay súng trong vụ án Lưu Đại Tráng bị giết nghi là Lôi Vân Tùng.
Chúng tôi từ trong hẻm Hồng La tìm được người nghi là Lâm Phi Phi, khóa chặt chỗ ở của cô ta, nhưng cô ta đã chuyển đi rồi.
Dường như cô ta đã gia nhập tổ chức tuyên truyền tri thức có độc kia, xin hãy lập tức báo cáo công ty, xin tư liệu tương ứng.
Chúng tôi sẽ giao manh mối này cho công hội Thợ Săn, cũng tuyên bố mình được người ta thuê từ trước, đang tìm kiếm mấy người này. Nếu như có thể, anh sắp xếp cho chúng ta một vị chủ thuê đáng tin mà không dính dáng đến anh, nếu không được, chúng tôi sẽ giữ vững đạo đức nghề nghiệp…"