Thẩm vấn xong "cha xứ" giả Quách Chính, Tương Bạch Miên lái xe chở Thương Kiến Diệu đi qua Bắc Kiều trở về quảng trường trung tâm.
Vừa trông ra, đập vào mắt cô chính là một màu trắng xóa.
Ngoài tuyết đọng chưa tan, còn có những tấm khăn trải giường màu trắng đang treo trên cửa sổ, những vết tích được viết bằng phấn trắng ở trên tường, tấm vải trắng vắt trên cửa nhà.
Trong thành phố Cỏ Dại, điều này có nghĩa là trong nhà có người thân mất đi.
Tuy vật tư trong thành phố Cỏ Dại dồi dào hơn rất nhiều so với phần lớn các điểm tụ tập dân lang thang, nhưng ngoại trừ quý tộc, người bình thường vẫn không nỡ đem vải vóc quý giá ở trong nhà làm áo tang, treo lên thành phướn trắng, chỉ có thể chọn các cách khác để thay thế, bởi vậy mới có phong tục thế này.
Gió lạnh buốt xương thổi qua, những tấm vải màu trắng kia bay phấp phới, khiến cả thành phố đều chìm trong sắc trắng.
Tương Bạch Miên vốn định cảm khái vài câu, nhưng mở miệng ra lại không nói nên lời.
Cô im lặng một hồi, nói với Thương Kiến Diệu ở ghế phó lái:
"Đi dạo trong thành phố một chút."
"Được." Thương Kiến Diệu nhìn bên ngoài, không phản đối.
Tương Bạch Miên lập tức xoay tay lái, khiến chiếc xe việt dã chống đạn màu xanh bộ đội rẽ vào phố Tây.
Trên đường có khá nhiều người đang làm việc, có người quét tuyết bên đường, có người sửa lại mặt đất bị hư hại, có người đang sửa chữa cửa hàng hai bên.
Đây là phương án cứu tế do phòng thị chính thành phố Cỏ Dại kết hợp với nghiệp đoàn thợ săn thực hiện: mỗi người đều có thể lĩnh vật tư cơ bản nhất, nhưng muốn được nhiều hơn, ăn no hơn chút thì nhất định phải dùng lao động để đổi lấy.
Điều này có thể đề phòng một cách hữu hiệu những người không thiếu lương thực chiếm một lượng lớn tài nguyên, cũng nhân cơ hội xây dựng lại sau bạo loạn.
Những người đang làm việc thở ra những làn hơi màu trắng, thoạt nhìn không có gì khác nhau, nhưng tự nhiên lại hình thành nên hai quần thể rõ ràng.
Tương Bạch Miên không hề bất ngờ vì điều này, đây là di chứng tất yếu sau cuộc bạo loạn:
Cư dân bản địa của thành phố Cỏ Dại là sao dễ dàng thu nhận đám dân du cư từ nơi ngoài đến?
Tuy những người gây ra cái chết cho bạn bè người thân của họ hoặc sẽ bị xử tử, hoặc sẽ bị đưa đến các nơi khác làm nô lệ, nhưng trong mắt họ, rốt cuộc vẫn là do đám người từ bên ngoài này tạo ra tất cả mọi chuyện.
Cho nên, lúc họ nhìn về phía đám dân du cư đang cố gắng làm việc này, trong mắt có sự bài xích rõ ràng và sự thù hận không rõ ràng lắm.
"Đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn, vết máu trên bề mặt có thể nhanh chóng tẩy rửa, nhưng máu tụ trong ngực thì không dễ dàng tan đi được." Tương Bạch Miên thu lại ánh mắt, cảm khái một câu.
"Tất cả trở thành anh chị em thì tốt rồi." Thương Kiến Diệu thở dài theo.
Tương Bạch Miên liếc nhìn anh:
"Lý tưởng cứu vớt toàn bộ nhân loại của anh chẳng lẽ định thực hiện bằng cách biến mọi người thành anh chị em?"
"Cũng là một phương hướng." Thương Kiến Diệu tỏ ý mình thực sự nghĩ đến chuyện đó.
"Nhưng anh em thật cũng phải tính sổ rõ ràng." Tương Bạch Miên chỉ ra vấn đề lớn nhất.
Thương Kiến Diệu đã sớm chuyển sự chú ý vào chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ nói:
"Bên này không hư hại lắm."
Anh đang chỉ toàn bộ khu vực hộp đêm và quán bar trong ngõ Sói Hoang.
"Các ông chủ bên này có tay chân, có vũ khí, lại quen thuộc địa hình, ngăn cản đám dân du cư hoang dã không thành vấn đề." Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng: "Hơn nữa, bên này không phải là khu vực bị đánh đầu tiên, họ có đủ thời gian để tập hợp nhân lực, chuẩn bị bước đầu."
Nói đến đây, Tương Bạch Miên lại thêm một câu đầy ẩn ý:
"Phố Tây rồng cá hỗn tạp, không biết còn che giấu bao nhiêu giáo phái, bao nhiêu người thức tỉnh nữa."
"Ví dụ như, người thức tỉnh của giáo đoàn Trường Dạ có thể ảnh hưởng đến trái tim người khác." Thương Kiến Diệu vẫn còn nhớ đến tin tức mà ông Trương Lỗi đã cung cấp hồi tháng tư.
Bạn của ông ấy đã gặp phải người thức tỉnh của giáo đoàn Trường Dạ ở quán bar trong thành phố Cỏ Dại.
"Đúng vậy." Tương Bạch Miên bỗng nhiên cười nói: "Anh còn không có cơ hội gia nhập giáo phái ở nơi này, thưởng thức tiệc thánh của họ, lại nói, người anh em "Vô căn giả" của anh nói hai hôm trước đi rồi, nếu không còn có thể chứng kiến người thức tỉnh giáo phái "Con mắt thần thánh" đối phó với số lượng lớn dân du cư hoang dã thế nào."
Thương Kiến Diệu nhìn chiếc xe chậm rãi quay đầu, nói chắc như đinh đóng cột:
"Anh ta phát giác ra đám dân du cư hoang dã này có khả năng mang đến bạo loạn, nên mới rời đi trước."
"Anh gặp anh ta lúc nào vậy?" Tương Bạch Miên rất kinh ngạc.
Thực ra, cô cũng tin với kiến thức của "Vô căn giả" vào nam ra bắc, Phí Lâm chắc chắn nhìn ra được tai họa ngầm trong điểm tụ tập dân du cư hoang dã.
"Anh em đồng lòng." Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu "tôi còn lạ gì anh ta".
Tương Bạch Miên bật cười, vừa cho xe rẽ vào phố Đông, vừa cười nói:
"Tôi dẫn anh đến một nơi."
Thương Kiến Diệu không hỏi nơi nào, chỉ sờ bụng ám chỉ.
Sau khi vào phố Đông, nhanh chóng đi đến cuối đường, chiếc xe việt dã chống đạn dừng lại, bên cạnh là một tòa nhà có sân và bãi đỗ xe.
Trên tòa nhà này có hai hàng chữ được viết bằng tiếng Hôi Thổ và tiếng Hồng Hà:
Những tiếng rên rỉ đau đớn vang lên ở bốn phía, khiến người ta cảm thấy khó chịu khắp người.
Cả đại sảnh toàn là giường bệnh và chăn đệm trải dưới đấy, nằm trên đó là những người bị thương trong vụ bạo loạn lần này.
Họ chỉ được băng bó đơn giản, uống thuốc thông thường, nếu may mắn thì đến lượt làm phẫu thuật, nếu không may thì chỉ đành nhìn xem mình có sống được tiếp hay không.