Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 344: Phương hướng mới (2)

Chương 344: Phương hướng mới (2)


Không chỉ khan hiếm vật tư, còn khan hiếm cả bác sĩ.

Rất nhiều người không chịu nổi đau đớn, nằm ở đó cuộn tròn người lại, nhỏ giọng rên rỉ, hoặc lăn lộn la hét.

Thỉnh thoảng có người mất đi tiếng thở, bị khiêng đi trong tiếng khóc của người thân.

Thương Kiến Diệu nhìn cảnh tượng này, hồi lâu không nói gì.

"Người bị thương quá nhiều." Tương Bạch Miên thu lại ánh mắt, liếc nhìn Thương Kiến Diệu bên cạnh: "Nơi này thực sự giống địa ngục."

Cô cảm thán xong, còn nói thêm một câu:

"Tuy các Thiên sứ đang bận cứu người, nhưng số lượng thực sự quá ít, hơn nữa chưa chăc đã cứu được."

"Đi thôi, chúng ta lên tầng xem."

Đi lên tầng hai, tầng ba, tầng bốn, họ đều nhìn thấy người bị thương. Những người bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm thì đều bị đuổi về nhà.

Đến tầng năm, Tương Bạch Miên mới phát hiện ra một vài người bị bệnh nặng.

Họ đang đắp chăn màu trắng, nằm trên giường bệnh trong phòng hoặc ngoài hành làng, phần lớn đều hôn mê bất tỉnh, ống truyền dịch cắm trên tay dường như chính là đường số mệnh cuối cùng của họ.

"Những người này cũng coi như có chút của cả, nhưng sinh bệnh cũng chỉ có thể nhận được điều trị ở mức độ này." Tương Bạch Miên chậm rãi đảo mắt qua: "Đây là ở thành phố Cỏ Dại, nếu là ở những điểm tập trung dân du cư hoang dã, tốt một chút như thị trấn Thủy Vi, ít nhất còn có có bác sĩ, có thể kê thuốc, thỉnh thoảng có thuốc tiêm, còn bình thường sẽ theo thuốc dân gian, uống bừa vài thang, sống hay chết đều phải dựa vào mệnh trời, kém hơn chút nữa thì ngay cả thuốc dân gian cũng không có."

Thương Kiến Diệu không đáp lại, nhìn những bệnh nhân đang đắp chăn trắng, không biết đang nghĩ gì.

Tương Bạch Miên nói tiếp:

"So với họ, bệnh viện nội bộ công ty tốt hơn rất nhiều, không những đầy đủ bác sĩ y tác, còn có đủ loại thuốc, thiết bị và kiến thức y học hoàn chỉnh, thậm chí còn có rất nhiều phòng thí nghiệm đang nghiên cứu các lĩnh vực liên quan."

"Nếu anh bị bệnh nặng, ở thành phố Cỏ Dại, các điểm tập trung của dân du cư hoang dã, tám chín phần là chết, nhưng trong nội bộ công ty thì tám chín phần cứu sống được."

Càng nói, vẻ mặt cô càng trở nên nghiêm túc:

"Bệnh tật rất đáng sợ, là kẻ địch khủng khiếp mỗi người đều phải đối mặt, nhưng chúng ta không phải đang chiến đấu đơn độc một mình."

"Trong chuyện này, chỉ cần có thể giúp đỡ nhau, hình thành một tổng thể mạnh mẽ, thì bệnh tật không phải là thứ không thể chiến thắng."

"Một tổng thể mạnh mẽ, có thể điều động được đầy đủ tài nguyên, sản xuất đầy đủ thuốc thang thiết bị, đồng thời còn có thể xây dựng trường học và các loại phòng thí nghiệm, hoàn thành việc truyền dạy kiến thức, bồi dưỡng nhân tài và tìm tòi các lĩnh vực tuyến đầu, giống như công ty."

"Tôi cảm thấy nếu anh muốn chiến thắng nỗi sợ hãi bệnh tật trong lòng, có lẽ phải bắt tay từ phương diện này. Chỉ dựa vào nghị lực, dựa vào bệnh tật và chữa trị trong hiện thực, tôi cảm thấy không đáng tin lắm."

Sau khi nhiệm vụ chính kết thúc, chuyện đã đến hồi cuối, Tương Bạch Miên sẽ chuyển trọng điểm sang việc giúp Thương Kiến Diệu khiêu chiến "hòn đảo", cho nên cô cố tình dẫn anh đến bệnh viện của thành phố Cỏ Dại nhìn một hồi, hi vọng có thể thông qua sự so sánh với bệnh viện nội bộ "Sinh vật Bàn Cổ", tìm được chút linh cảm.

Dù sao trong việc nhân loại chiến thắng bệnh tật, mấy từ dễ nghĩ tới nhất chính là "bệnh viện", "bác sĩ" và "thuốc thang".

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nghe xong, chậm rãi nhìn quanh một vòng, nói:

"Có lý."

Nói xong, anh ảo não nắm tay phải lại, vỗ mạnh một cái vào lòng bàn tay trái:

"Suy nghĩ của tôi còn chưa đủ rộng!"

Tương Bạch Miên nghi ngờ nhìn anh, luôn cảm thấy có phải người này cho ý tưởng của mình rẽ sang một phương hướng kỳ quặc nào đó rồi không.

Quay lại tầng hai của "Cửa hàng súng A Phúc", Thương Kiến Diệu lập tức nằm xuống giường, day hai huyệt thái dương, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

...

Bên cạnh hòn đảo lởm chởm đá, bóng người Thương Kiến Diệu hiện lên trong đại dương hư ảo lấp lánh ánh sáng nhạt.

Anh không vội vã khiêu chiến hòn đảo, mà cúi đầu nhìn bản thân trong làn nước hư ảo, đôi mắt dần trở nên u ám:

"Ta là người của "Sinh vật Bàn Cổ";"

"Chủ thể của "Sinh vật Bàn Cổ" là người;"

"Cho nên..."

Thương Kiến Diệu dừng lại một chút, rồi trầm giọng nói:

"Ta tương đương với "Sinh vật Bàn Cổ"."

Sau khi cho ra kết luận, anh nhanh chóng leo lên hòn đảo.

Gần như cùng lúc, giữa khe hở của những viên đá lởm chởm mọc ra từng bóng người.

Họ khoác ga trải giường màu trắng, gương mặt và cơ thể hoàn toàn ẩn trong bóng tối.

Thương Kiến Diệu nhìn họ, không hề hoảng hốt, nở nụ cười nói:

"Các ngươi đông người như vậy, ta cũng thế."

"Bởi vì ta là "Sinh vật Bàn Cổ"."

Vừa dứt lời, cơ thể anh chợt hư ảo, phân ra vô số bóng người.

Một phần bóng người trong đó tổ hợp lại với nhau một cách kỳ diệu, biến thành một dãy nhà, trên đó viết hai chữ "Bệnh viện".

Những Thương Kiến Diệu khác hoặc mặc áo blouse, hoặc khiêng cáng cứu thương, ùn ùn xông vào đám người đang khoác ga giường màu trắng, đẩy từng người xuống cáng cứu thương, khiêng trở về bệnh viện, lần lượt tiêm thuốc.

"Bệnh viện" lập tức trở nên nhộn nhịp và bận rộn.

Trong quá trình này, các bóng người khoác ga giường trắng tượng trưng cho bệnh tật kia dường như đều sửng sốt.

Dần dần, các "bác sĩ" Thương Kiến Diệu cũng bị lây, đổ bệnh nặng.

Anh không ngừng phân hóa, không ngừng tạo ra "bác sĩ" mới, "thuốc" mới, "khu bệnh" mới, dùng nó để bù đắp vào số lượng tổn thất.

Qua cuộc chiến ác liệt lâu dài, sức lực Thương Kiến Diệu không chống đỡ nổi nữa, vẫn bị bại trận.

Anh bị đánh thức, ngồi bật dậy thở hổn hển.

"Sao rồi?" Tương Bạch Miên ngồi trên ghế băng lo lắng hỏi.

Đôi mắt Thương Kiến Diệu hơi sáng lên, anh đáp:

"Thua rồi."

"Nhưng hướng đi dường như khá ổn, đáng để thăm dò thêm một bước."









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch