"Một bên khác của cửa vào có mấy căn phòng đơn sơ."
"Các cô cần đến "khách sạn Kasha" trước, dùng vật tư để đổi thẻ từ mới có thể mở được cửa."
"Nếu các cô cố tình đi vào thì sẽ gặp lại tôi sớm thôi."
Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, nở nụ cười:
"Cảm ơn."
Weller nhìn cô một cái, xung phong:
"Để tôi đưa mọi người đi."
"Các cô còn chưa ăn cơm chiều đúng không? Tôi mời các cô nhé. Không phải tôi chém gió, ở chợ Đá Đỏ, tôi là một trong những người tìm người giỏi nhất, không để các cô chờ lâu đâu."
"Tạm thời không cần đâu." Tương Bạch Miên từ chối thẳng thừng.
Lúc này, Thương Kiến Diệu hăng hái hỏi:
"Trình độ trốn của anh thế nào?"
Weller không hề che giấu niềm tiếc nuối của mình, lắc đầu:
"Tôi không bị thần kinh như họ, không có việc gì cũng trốn."
"Anh không phải tín đồ của giáo phái Cảnh Giác?" Tương Bạch Miên hỏi.
"Không phải." Weller nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Vọng Hoạch: "Đội trưởng Hàn cũng không phải."
"Nhân viên trị an mà trốn suốt thì không tiện cho việc duy trì trật tự, cho nên chợ Đá Đỏ đã đặc biệt mời tôi đảm nhiệm." Hàn Vọng Hoạch giải thích đơn giản.
Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, gặng hỏi một câu:
"Anh không phải người của chợ Đá Đỏ?"
Hàn Vọng Hoạch "ừm" một tiếng:
"Tôi vốn là dân du cư hoang dã, đã từng là thợ săn di tích nhiều năm."
Nghe được câu này, Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn sang Bạch Thần, dường như đang dùng ánh mắt để nói cô cũng giống vậy.
Điều khác duy nhất là, cuối cùng Bạch Thần gia nhập thế lực lớn "Sinh vật Bàn Cổ", còn Hàn Vọng Hoạch thì chỉ có thể trở thành một thành viên của tụ điểm buôn lậu "chợ Đá Đỏ" này.
Sau khi tạm biệt Hàn Vọng Hoạch và Weller, ra khỏi sở trị an, Tương Bạch Miên dẫn theo đám người Thương Kiến Diệu, một lần nữa tiến vào nghiệp đoàn thợ săn đối diện.
"Hách Duy Cách đã chết, có phải nhiệm vụ của chúng tôi cũng tự động vô hiệu không?" Cô hỏi nhân viên nữ đeo mặt nạ hổ kia.
Sau khi nhiệm vụ vô hiệu, họ nhận thêm nhiệm vụ khác cũng không có hạn chế.
Nhân viên đeo mặt nạ hổ nói với tốc độ khá nhanh:
"Không cần vội."
"Hách Duy Cách còn có người nhà, nhiệm vụ lấy lại vũ khí rất có thể vẫn được tiếp tục. Hơn nữa, các cô chưa biết chừng có thể nhận được nhiệm vụ mới giúp sở trị an điều tra nguyên nhân cái chết của Hách Duy Cách, có thể đồng thời nhận cả hai."
"Vậy à... Vậy thì lúc nào có câu trả lời chính xác?" Tương Bạch Miên đương nhiên là không nỡ từ bỏ nhiệm vụ có thù lao hấp dẫn như thế.
Đặc biệt là họ còn chưa chính thức bước vào quy trình, ngay cả tình hình của đám cướp cũng chưa nắm được.
Nhân viên đeo mặt nạ hổ trả lời:
"Chậm nhất là chiều nay."
"Được." Tương Bạch Miên phất tay, định rời đi.
Lúc này, nhân viên đeo mặt nạ hổ nói với giọng hơi run rẩy:
"Mấy, mấy người vẫn nên mua mặt nạ đi, mấy người dùng diện mạo thật đi lang thang rất nguy hiểm, tôi chỉ nhìn thấy thôi đã sợ rồi."
"Hách Duy Cách chắc chắn là do trốn không kỹ nên mới bị giết chết."
Tuy Hách Duy Cách trốn kỹ hơn một chút khiến hung thủ không tìm ra ông ta, thì có lẽ ông ta đã không chết, nhưng cô nói vậy cứ luôn có cảm giác người thất bại trong "trò chơi trốn tìm" sẽ im hơi lặng tiếng chết đi... Tương Bạch Miên thầm cằn nhằn một câu, "biết điều" gật đầu nói:
"Cảm ơn."
"Vậy đi đâu mới mua được mặt nạ?" Thương Kiến Diệu hào hứng hỏi.
"Không phải mấy người định tới "Khách sạn Kasha" sao? Lúc đổi thẻ từ, có thể đổi luôn một ít mặt nạ." Nhân viên đeo mặt nạ hổ nói nhanh.
"Được!" Thương Kiến Diệu khá vui vẻ đáp lại.
Ra khỏi nghiệp đoàn thợ săn, Tương Bạch Miên liếc nhìn anh:
"Anh định nhập gia tùy tục à?"
"Cô không cảm thấy một bên cất cao giọng hát, một bên đeo mặt nạ đối đầu với kẻ địch rất có cảm giác sao?" Thương Kiến Diệu gắng sức miêu tả hình ảnh trong tưởng tượng của mình.
"Có chút giống với vũ hội hóa trang trong thế giới cũ..." Tương Bạch Miên suy nghĩ rồi nói: "Về phần có cảm giác gì, thì được quyết định bởi anh hát bài gì, đeo mặt nạ kiểu gì."
Sau buổi "vũ hội" trong phòng nghị sự quý tộc ở phủ của chủ thành phố, cô đã xác nhận trong loa của Thương Kiến Diệu có khá nhiều bài hát kỳ quặc, cũng không biết nó có sẵn bên trong hay là trao đổi với đội buôn "Vô căn giả".
Nói chung, cô không dám hồi tưởng lại những cảnh tượng lúc đó, sợ làm ô nhiễm bản thân.
Vừa nói chuyện, họ vừa về trước bãi đỗ xe, lấy xuống một thùng giấy vật tư, sau đó lên tầng bốn, tìm được "Khách sạn Kasha".
Không cần nghi ngờ, nơi này cũng không có một ai.
Đi qua cửa là một hàng ghế, dường như dùng để ngồi đợi, căn phòng không sâu, trong cùng là một bức tường, trên tường có cửa kim loại giống cửa sổ.
Hai bên cửa kim loại lần lượt dán thông báo bằng tiếng Đất Xám và tiếng Hồng Hà:
"Mời gõ cửa."
Thương Kiến Diệu lập tức chạy đến, gập ngón tay, gõ rầm rầm lên cửa sổ kim loại được gọi là "cửa" kia.
Vài giây sau, loa trên góc phòng vang lên một giọng phụ nữ đã bị biến âm:
"Mấy người, cần mấy phòng, ở mấy đêm?"
"Ghê thật." Thương Kiến Diệu khen ngợi tự đáy lòng.
Anh có thể cảm nhận được chủ nhân của khách sạn đang ở đằng sau bức tường, nhưng ở giữa cách ít nhất là ba tầng ngăn cách dày.
Nói cách khác, ngoại trừ người thức tỉnh, không một ai có thể tấn công chủ khách sạn trong thời gian ngắn.
Đây là một cách thức ẩn nấp.
Tương Bạch Miên lắc đầu:
"Thô lậu."
"Đổi ít camera giám sát ở "Thiên đường máy móc", kéo thêm mấy đường dây, trốn ở bên ngoài chợ Đá Đỏ, thao tác từ xa, chẳng phải bí mật hơn, an toàn hơn sao?"
Loa trên góc phòng lại vang lên:
"Cô gái, đấy là cách ẩn nấp của người có tiền, cần người máy phối hợp, phụ trách thu vật tư, phát thẻ từ, không có tiền thì đành phải làm như tôi thôi."