Tương Bạch Miên dường như đã sớm đoán được chủ nhân khách sạn sẽ phản bác, cười nói:
"Tôi còn tưởng rằng chợ Đá Đỏ là trung tâm buôn lâu, có thể dễ dàng lấy được mấy thứ như người máy, thiết bị khung xương quân dụng và áo giáp thông minh."
Chủ nhân khách sạn một lần nữa nói bằng loa trên góc phòng:
"Đó đều không phải là hàng rẻ mạt gì, hơn nữa còn bán rất chạy, với tôi mà nói như bây giờ là tốt rồi, không cần tốn quá nhiều vật tư và quan hệ để cải tiến."
"Vậy à..." Tương Bạch Miên hài lòng gật đầu.
Thông qua đối thoại, cô xác định được hai chuyện:
Một là ở chợ Đá Đỏ quả thật có thể lấy được thiết bị khung xương quân dụng; hai là bán rất chạy, không có quan hệ và vật tư đầy đủ thì không lấy được.
Vừa rồi Tương Bạch Miên cố ý "lớn tiếng" đánh giá chính là để lừa chủ khách sạn nói ra những lời này.
Cô không ăn nói bừa bãi như Thương Kiến Diệu, hơn nữa còn biết khống chế bản thân.
Chủ khách sạn khá cảnh giác, không nói thêm nữa, quay về vấn đề lúc trước:
"Cần mấy phòng, ở mấy đêm?"
"Hai phòng, phòng hai giường, có nhà vệ sinh, ở một tuần trước." Tương Bạch Miên đã sớm cân nhắc về vấn đề này.
Chủ khách sạn thông qua loa đáp lại:
"Các cô có thể trả bằng vật tư gì?"
"Đồ hộp quân dụng." Thương Kiến Diệu không hề do dự, giành trả lời trước.
Trong khoảng thời gian xuôi xuống phương nam, "Tổ điều tra cũ" đã ăn ngấy đồ hộp rồi.
"Phải là đồ chưa bị khui ra." Chủ khách sạn nhấn mạnh một câu, tránh bị người ta đầu độc một cách dễ dàng.
Cô ta nói tiếp:
"Mỗi phòng một hộp một đêm, tổng cộng mười bốn hộp."
"Mấy người mở cánh cửa kim loại trên tường, bỏ hộp vào, sau đó đóng cửa lại."
Tương Bạch Miên ra hiệu cho Thương Kiến Diệu mở cánh cửa sổ kim loại trên tường ra.
Bên trong là một hành lang hẹp, đầu kia của hành lang cũng có một cánh cửa bằng kim loại giống vậy.
Thương Kiến Diệu lùi lại, chủ động nói:
"Chúng tôi còn muốn đổi mặt nạ."
"Bốn chiếc mặt nạ là hàng tặng kèm." Chủ khách sạn đáp.
Thương Kiến Diệu mừng rỡ, tò mò hỏi:
"Nếu tôi không hỏi thì cô có chủ động tặng không?"
"Không." Chủ khách sạn đáp lại rất thản nhiên.
Thương Kiến Diệu còn muốn nói thêm gì đó, Long Duyệt Hồng nhận được ám hiệu của Tương Bạch Miên đã ôm thùng giấy tiến lên mấy bước, đếm mười bốn hộp thức ăn, bỏ vào khay trên hành lang.
Sau đó, hắn đóng cánh cửa kim loại bên ngoài vào.
Rắc một tiếng, cánh cửa kim loại dường như đã bị khóa trái.
Thương Kiến Diệu lập tức nghe thấy tiếng ma sát từ bên trong truyền ra, bèn nghiêm túc hỏi:
"Nếu như cô ta cầm đồ hộp chạy mất thì làm sao?"
Tương Bạch Miên nở nụ cười như một nhân vật phản diện:
"Vậy thì chúng ta sẽ cầm ống hỏa tiễn đến, oanh tạc bức tường nơi này!"
Qua mấy chục giây, loa trên góc phòng lại vang lên:
"Các cô có thể mở cửa, cầm thẻ từ và mặt nạ."
Thương Kiến Diệu vẫn canh gác bên cạnh tường hăng hái mở cánh cửa kim loại ra.
Đồ hộp trong khay đã biến mất, có thêm hai chiếc thẻ từ vỏ nhựa màu trắng và mấy chiếc mặt nạ vải được gấp lộn xộn.
Thương Kiến Diệu không thèm nhìn hai chiếc thẻ từ, lập tức rũ mặt nạ vải ra, chăm chú lựa chọn.
Bốn chiếc mặt nạ theo thứ tự là hòa thượng thanh tú, con khỉ mặt lông mỏ nhọn, heo mập có lỗ mũi to tướng, người đàn ông hung ác để râu.
"Không thú vị, không thú vị..." Thương Kiến Diệu loại bỏ hòa thượng và người đàn ông đầu tiên.
Hiển nhiên anh cảm thấy hai cái này quá bình thường.
Sau khi so sánh một phen, anh chọn hình con khỉ sống động kia, sau đó đeo mặt nạ lên mặt.
Tương Bạch Miên bất đắc dĩ lắc đầu:
"Anh chưa từng thấy qua khỉ thật, không mô phỏng ra được nét tinh túy."
"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu vô cùng tiếc nuối.
Tương Bạch Miên đến gần, loại bỏ chiếc mặt nạ heo mập đầu tiên.
Cuối cùng, cô chọn mặt nạ hòa thượng thanh tú.
Long Duyệt Hồng kìm nén sự sốt ruột, nói với Bạch Thần với vẻ khá khiêm nhường:
"Cô chọn trước đi."
Bạch Thần không khách sáo, cầm lấy chiếc mặt nạ đàn ông hung thần ác sát.
Long Duyệt Hồng thầm thở dài, chỉ đành chấp nhận kết quả này.
"Tấm mặt nạ này khiến tôi nhớ lại một vài câu chuyện ở thế giới cũ." Tương Bạch Miên vừa cầm thẻ từ, vừa thuận miệng nói: "Lúc nào rảnh rỗi sẽ kể cho mọi người nghe."
Hai chiếc thẻ từ đều được đánh số, một là "05", một là "06".
Dựa theo chủ khách sạn giới thiệu, bốn người "Tổ điều tra cũ" lái xe rời khỏi chợ Đá Đỏ dưới lòng đất, đi vòng qua mặt khác của quả đồi.
Đây là một khu vực bằng phẳng có nhiều cây cối bao quanh, ở đó có rất nhiều dãy phòng đơn giản màu xanh trắng đan xen.
Lúc này, sắc trời đã xẩm tối, khu vực xung quanh có vẻ yên tĩnh vắng lặng, hệt như không người nào.
Nhưng bất kể là Tương Bạch Miên hay là Bạch Thần, đều có thể cảm nhận được, ở một vài nơi kín đáo gần đó có người đang ẩn nấp, theo dõi phía bên này.
Phòng "05" và "06" ở gần quả đồi, khá rộng rãi, ngoài hai chiếc giường đơn, bàn và sô pha thì còn có nhà vệ sinh có thể tắm rửa.
"Nghỉ ngơi lấy sức một lúc, lát nữa sẽ ăn tạm một bữa." Tương Bạch Miên cũng coi như hài lòng về khách sạn đơn sơ này, không muốn lại vào chợ Đá Đỏ tìm chủ nhà hàng đang đi trốn nữa.
"Rõ, thưa tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đồng thanh đáp lại.
Thương Kiến Diệu lại có chút tiếc nuối.
...
Sau khi trời đã tối hẳn, không khí ẩm ướt tràn vào trong phòng, khiến Long Duyệt Hồng đang nghe tổ trưởng kể về chuyện của thế giới cũ bắt đầu cảm thấy lạnh.
Hắn hơi hối hận vì sao lo mang thêm một bộ quần áo tới.
Đúng lúc này, cửa phòng "05" vang lên tiếng gõ.
Thương Kiến Diệu đã có cảm ứng từ sớm đeo mặt khỉ lên, đi đến cạnh cửa, lên tiếng hỏi:
"Chít chít chít?"
"..." Người ngoài cửa rõ ràng là ngây ra.
Tương Bạch Miên bất đắc dĩ thở dài:
"Nói tiếng người."
Đừng bắt chước khỉ!
Bấy giờ Thương Kiến Diệu mới bình thường trở lại:
"Ai đấy?"
""Không làm mà hưởng" có đây không?" Bên ngoài là một người đàn ông, dùng tiếng Đất Xám.
"Không làm mà hưởng" là tên Bạch Thần dùng để đăng ký thợ săn.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Bạch Thần đứng dậy, tiện tay đeo mặt nạ lên.
Người đàn ông ngoài cửa giảm giọng xuống:
"Có một nhiệm vụ muốn ủy thác cho cô."
"Vì sao?" Bạch Thần hỏi.
"Bởi vì cô là "Thợ săn trung cấp", hơn nữa còn sắp trở thành "Thợ săn thâm niên"." Người đàn ông ngoài cửa giải thích đơn giản.
Bạch Thần liếc nhìn Tương Bạch Miên, thấy cô khẽ gật đầu, bèn nói với Thương Kiến Diệu:
"Mở cửa đi."
Thương Kiến Diệu lập tức mở cửa ra, đồng thời thò gương mặt đang đeo mặt nạ khỉ của mình ra.
Người đàn ông ngoài cửa cao khoảng một mét bảy, khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ nền trắng hoa văn đen, nhìn thấy một "con khỉ" đáng sợ như thế mà không hề bất ngờ chút nào.
Ở chợ Đá Đỏ, đây là "phép lịch sự" cơ bản.
Có mặt nạ nào mà hắn ta chưa từng nhìn thấy?
Sau khi đi vào, hắn tay đan hai tay đặt trước ngực, lùi lại một bước:
"Lòng cảnh giác vĩnh viễn tồn tại."
"Anh là người của giáo phái Cảnh Giác?" Bạch Thần làm chủ cuộc nói chuyện lần này, Tương Bạch Miên hăng hái ở bên cạnh lắng nghe.
Người đàn ông khoác áo choàng, đeo mặt nạ gật đầu:
"Tôi là Renato, giáo chủ giáo phái Cảnh Giác ở chợ Đá Đỏ."
"Ngồi đi." Bạch Thần chỉ xuống sô pha.
Thương Kiến Diệu tiếp tục canh giữ ở cửa, khoanh tay, bày ra bộ dạng tôi là tay chân.
Đợi Renato ngồi xuống, Bạch Thần hỏi:
"Là giáo phái chính ở chợ Đá Đỏ, các anh hẳn là có thực lực không tầm thường, vì sao lại muốn ủy thác cho tôi và đội ngũ của tôi?"
Renato im lặng một chút rồi đáp:
"Có chuyện không tiện để cho tín đồ biết, cho nên tôi cũng không thông qua nghiệp đoàn thợ săn."
"Nếu khó khăn quá thì cũng không cần nói ra." Bạch Thần lựa chọn dùng phong cách của bản thân để giao lưu.
Renato khá thành thực nói:
"Tôi cũng không biết có khó khăn không, có bao nhiêu nguy hiểm."
"Vậy thì nói qua trước đã." Bạch Thần gật đầu,
Renato liếc nhìn những người khác trong phòng:
"Mọi người hẳn đã nghe Cao Địch nói về một vài chuyện trong giáo phái Cảnh Giác của chúng tôi."
"Mấy hôm trước chúng tôi vừa cử hành một buổi lễ Misa, chủ đề là "trốn", dùng việc này để lấy lòng thần linh, cũng chính là Chấp tuế "U Cô" của tín ngưỡng chúng tôi."
"Trong cuộc thi trốn này, hiện giờ còn có một người vẫn chưa tìm thấy."
Nghe đến đó, Thương Kiến Diệu giành nói trước:
"Duy Gia Nhĩ!"
"Đúng vậy." Renato khẳng định: "Bởi vì cậu ta đã trốn gần ba ngày rồi, những người khác đều đã được tìm ra, tôi quyết định kết thúc lễ Misa sẽ gọi cậu ta ra, kết quả..."
Nói đến đây, giọng điệu của Renato hơi thay đổi, về phần vẻ mặt hắn ta, vì đeo mặt nạ nên không thể thấy được:
"Kết quả, tôi cũng không tìm được cậu ta."
"Mà cậu ta cũng không chủ động đi ra."
Cái gì mà tôi cũng không tìm được? Nói cứ như anh giỏi tìm người hơn các giáo đồ khác vậy? Vì là người thức tỉnh, có thể cảm nhận được sự tồn tại của ý thức? Duy Gia Nhĩ đã chết, hay là tự động thức tỉnh, có thể ẩn giấu ý thức của bản thân? Tương Bạch Miên nắm được cách dùng từ của Renato, thầm phân tích trong lòng.
Bạch Thần khẽ gật đầu:
"Anh muốn chúng tôi tìm Duy Gia Nhĩ giúp anh?"
"Ừm." Renato thở dài: "Nếu nghi thức lễ Misa xảy ra chuyện, các tín đồ sẽ nghi ngờ lòng thành kính của tôi, cho là tôi làm xấu mặt thần linh."
Bạch Thần làm bộ muốn thương lượng với các thành viên trong đội, liếc nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, cuối cùng nhìn về phía Tương Bạch Miên.
Tương Bạch Miên khẽ gật đầu.
Bạch Thần lập tức đáp lại Renato:
"Chúng tôi có thể nhận nhiệm vụ này, cũng tin vào uy tín của anh, nhưng trong tình huống chưa tìm hiểu cặn kẽ, tôi khó đảm bảo nhiệm vụ có thể hoàn thành."
"Tôi hiểu rồi." Renato tỏ ý đã hiểu: "Các cô muốn nhận được thù lao thế nào?"
"Giới thiệu cho tôi lái buôn có thể mua được vũ khí hạng nặng và trang bị quân đội tiên tiến." Bạch Thần bình tĩnh đáp: "Đây là một phần, phần còn lại đợi khảo sát hiện trường rồi tính tiếp, sau khi tìm được Duy Gia Nhĩ thì trả nốt."
Chỉ giới thiệu thì không phải là chuyện khó khăn đối với Renato, hắn ta lập tức đáp lại:
"Không thành vấn đề."
"Vậy khi nào các cô tới khảo sát hiện trường?"
"Trời tối rồi, để sáng mai đi." Bạch Thần không hề sốt ruột.
"Không tệ, rất cảnh giác." Renato khen một câu, sau đó đứng dậy nói: "Sáng mai, các cô men theo con đường bên ngoài công viên chạy đến ven hồ, sẽ có người đợi ở đó."
"Được." Bạch Thần đứng dậy theo: "Mong hợp tác vui vẻ."
Renato lại khoanh hai tay đặt trước ngực, lùi về sau một bước làm lễ:
"Cảnh giác là nhắc nhở của thần."
Sau khi thấy hắn ta rời đi, Thương Kiến Diệu đóng cửa lại, hai mắt sáng lấp lánh tuyên bố:
"Trận quyết đấu cuối cùng bắt đầu rồi."
Tương Bạch Miên tháo mặt nạ xuống, "ha" một tiếng:
"Nếu anh dám trốn đến mức tôi không tìm thấy, tôi sẽ quẳng anh lại chợ Đá Đỏ."
"Tôi là thanh giáo." Thương Kiến Diệu nhấn mạnh mình không phải muốn trốn, mà là muốn phá "cái khiên" kia của đối phương.