Trong khu lữ quán còn có một vài khách ở, hẳn là người buôn lậu vũ khí và thợ săn di tích lui tới, nhưng Tương Bạch Miên không vội vã tiếp xúc với họ, dù sao còn chưa quen hoàn cảnh, ở nơi này lại thịnh hành cảnh giác, đối phương chưa chắc đã muốn giao lưu, chưa biết chừng còn vì vậy mà sinh ra hiểu lầm không đáng có.
Cho nên, kể xong phần mở đầu của câu chuyện trong thế giới cũ, Tương Bạch Miên bảo mọi người quay về phòng mình, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sáng hôm sau, họ dùng bữa sáng đơn giản, lái ông bạn già men theo con đường bên ngoài công viên, đi đến bờ hồ.
Nơi này đã có một chiếc xe cũ kỹ rất "hợp" với hoàn cảnh đang đỗ, bên trong là một người dùng vải voan trắng quấn quanh đầu.
Mặc dù Tương Bạch Miên biết đây là phong tục mà giáo phái Cảnh Giác mang đến chợ Đá Đỏ, nhưng thấy cảnh đó vẫn cảm thấy lạ lùng.
Lúc này, trong chiếc loa nhỏ yêu quý của Thương Kiến Diệu vang lên một câu hát:
"Tôi cho nổ trường học..."
"Dừng! Tắt đi, làm việc thôi." Tương Bạch Miên ở ghế phó lái nhìn phía trước, ra lệnh.
Lúc họ tới gần, người quấn vải quanh đầu kia hạ cửa kính xe xuống, cao giọng hô lên:
"Theo tôi!"
"Dựa vào cái gì?" Thương Kiến Diệu không hề yếu kém đáp lại.
Người quấn đầu sửng sốt:
"Không phải giáo chủ mời các anh tới à?"
"Lòng cảnh giác vĩnh viễn tồn tại!" Thương Kiến Diệu hô lên khẩu hiệu "ủ mưu" đã lâu.
Người quấn đầu choáng váng, nhất thời không biết nên đáp lại đối phương thế nào, nhưng cũng không muốn từ bỏ, định quay lại mời giáo chủ Renato tới.
Long Duyệt Hồng trong xe jeep không thể không thừa nhận, khi mục tiêu đả kích của Thương Kiến Diệu không phải là mình thì "hiệu quả gây cười" mà anh ta sáng tạo ra quả thật không tệ.
Tương Bạch Miên quyết định không nhân nhượng cho sự hồ đồ của Thương Kiến Diệu nữa, hạ kính xe xuống, hô lên một câu:
"Dẫn đường đi!"
Cư dân chợ Đá Đỏ quấn vải voan quanh đầu thở phào nhẹ nhõm, khởi động xe.
Dọc theo bờ hồ, họ chạy tới dãy núi ở rìa khu phế tích thành phố.
Mặt đường dường như từng được cải tạo, không có quá nhiều ổ gà à chướng ngại vật, chỉ hai mươi phút, họ đã ra khỏi "thành phố", đi tới trước một tòa kiến trúc hai tầng giống một pháo đài.
Renato khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ nền trắng hoa văn đen đứng ở trên sân thượng tầng hai của "pháo đài", nói với đám người Bạch Thần:
"Mời vào."
"Số liệu đặc thù ăn khớp, phán đoán sơ bộ không thay đổi người, vẫn là người tối qua." Tương Bạch Miên so sánh với nội dung ghi chép trong vi mạch phụ trợ, nói một câu.
Ở nơi mọi người không thích lộ mặt như thế này, cô chỉ có thể thông qua việc ghi chép đặc thù cơ thể, đặc điểm giọng nói và số liệu tín hiệu điện để phán đoán có phải là mục tiêu không.
Tín hiệu điện cũng không thể coi là thứ có tính duy nhất để phân biệt như vân tay, con ngươi, nhưng mỗi người vì các phương diện khác nhau như điều kiện cơ thể, tập quán vận động khiến cho tín hiệu điện có khả năng tồn tại sự khác biệt nhất định. Ở một phương diện khác, cùng một tình trạng cơ thể, nếu có sự thay đổi động tác so với lúc trước cũng sẽ dẫn đến sự thay đổi về tín hiệu điện, số liệu tín hiệu điện chỉ có thể dùng tham khảo.
Sau khi được Tương Bạch Miên xác nhận, đám người Long Duyệt Hồng mới đẩy cửa xuống xe, đi theo "người dẫn đường" quấn voan quanh đầu vào trong tòa "pháo đài" màu xám trắng trông có vẻ kiên cố kia.
Lúc này, Renato đã xuống khỏi tầng hai, đợi họ ở đại sảnh.
"Đây là giáo đường của các anh?" Tương Bạch Miên hứng thú nhìn quanh một vòng.
Ở đây phần lớn sử dụng màu đỏ, mang đến một cảm giác rất nguy hiểm, phải đề cao cảnh giác.
Màu đỏ xen lẫn với màu vàng óng, giống như đại diện cho một loại thần thánh nào đó.
Chỗ sâu nhất trong đại sảnh có vẽ một phù hiệu lớn, đó là một cánh cửa màu trắng, cửa khép hờ, đằng sau là một mảng u ám, cất giấu một bóng người phụ nữ như ẩn như hiện.
"Là một phần trên mặt đất." Renato thành thật nói.
"Còn phần dưới lòng đất?" Tương Bạch Miên gặng hỏi.
Cô không ngại bị người ta nhìn ra mình mới là lãnh đạo của đội ngũ này.
Bởi vì như vậy nếu thật sự xảy ra chuyện bất trắc, người bị tấn công đầu tiên chắc chắn là cô, mà cô tự đánh giá bản thân có tốc độ phản ứng nhanh hơn, xác suất sinh tồn cao hơn những thành viên khác, kể cả Thương Kiến Diệu.
Lúc này Thương Kiến Diệu đang tự lẩm bẩm:
"Trứng sốt cà chua."
Hiển nhiên, anh đang nói đến cách phối màu ở nơi này.
Nhưng anh không giơ tay lên làm động tác quẹt miệng.
Điều này khiến Tương Bạch Miên nghi ngờ anh đang nhớ đến bạn sâu nhỏ của mình, đứa trẻ bị nghi là "vua của người vô tâm" này có một bộ quần áo phối màu trứng sốt cà chua.
"Phần dưới lòng đất có thể còn gấp mười lần phần trên mặt đất, thuộc về ngài Dimarco."
"Gấp mười? Đây là được tu sửa lại sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, hay là vốn tồn tại?" Bạch Thần thay những thành viên khác của "Tổ điều tra cũ" lên tiếng hỏi.
Renato giải thích đơn giản:
"Tổ tiên của ngài Dimarco là một người thích bàn luận về tận thế, cho rằng tai họa cuối cùng sẽ giáng xuống mặt đất."
"Ông ấy đã tốn rất nhiều tài sản, mời những người có chuyên môn, mất rất nhiều năm, rốt cuộc xây dựng một chỗ lánh nạn dưới lòng đất đủ để cung cấp cho mấy trăm người sống sót, có người nói nó đến mười tầng."
"Bản thân ông ấy không thể sử dụng chỗ lánh nạn này, nhưng đã để lại phúc cho đời sau. Cụ cố của ngài Dimarco dựa vào chỗ lánh nạn này, đã thoáng khỏi sự hủy diệt của thế giới cũ và chiến tranh thời loạn lạc."
Nghe đến có Long Duyệt Hồng không hiểu sao có cảm giác nhẹ nhõm:
Thì ra thế giới cũ có khá nhiều người có ý thức về nguy cơ, đã sớm xây dựng nơi ẩn nấp dưới lòng đất, điểm khác với công ty của họ là xây dựng hơi lớn một chút... À, là quá lớn...
Renato vẫn tiếp tục kể:
"Lúc đó, trước khi chết ngài ấy đã quy y "U Cô" của chúng tôi, đem phần trên mặt đất cho giáo phái chúng tôi thuê vĩnh viễn."
"Nhờ có tòa giáo đường này, chúng tôi mới đứng vững được ở chợ Đá Đỏ."
Nói đến đây, Renato không nhịn được cất lời ca ngợi:
"Cảnh giác là nhắc nhở của thần!"
"Anh nói tiếng Đất Xám giỏi quá." Thương Kiến Diệu khen một câu.
Renato cười nói:
"Hơn một nửa người của chợ Đá Đỏ đều nói tiếng Đất Xám."
"Vậy à..." Tương Bạch Miên hỏi ngược lại: "Ngài Dimarco là cư dân chợ Đá Đỏ sao?"
Cô khá hứng thú với gia tộc Dimarco.
Gia tộc được truyền lại từ trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, chưa biết chừng có thể nắm được một vài thông tin quan trọng.
"Phải, ngài ấy là thị trưởng danh dự." Renato giải thích đơn giản: "Ban đầu có chợ Đá Đỏ cũng là vì cụ cố của ngài Dimarco, ông ấy trao đổi vật tư, đưa tới một nhóm thương lái và dân du cư hoang dã. Nếu không phải ngài Dimarco không muốn rời khỏi "Chiếc thuyền Noah ngầm" của ngài ấy, thì hiện giờ ngài ấy đã là thị trưởng chân chính rồi."
"Ngài Dimarco chưa từng đi lên mặt đất?" Bạch Thần không ngờ ngoại trừ nhân viên "Sinh vật Bàn Cổ", nơi khác cũng có người như vậy.
"Ngài ấy không những không muốn lên mặt đất, hơn nữa còn không cho người khác tiến vào "Chiếc thuyền Noah ngầm", ngoại trừ mỗi năm sẽ thu nhận một lượng người hầu cố định. Những người hầu này cũng sẽ ở tầng trên cùng của "Chiếc thuyền Noah ngầm" chịu khảo sát và huấn luyện ít nhất nửa năm, thực sự rất cảnh giác!" Renato khen ngợi từ đáy lòng: "Nếu không phải lần này mời các cô đến giúp đỡ, thì không ai chủ động nói với các cô về chuyện của ngài Dimarco đâu."
Nếu không phải không vào được "Chiếc thuyền Noah ngầm", có lẽ hắn ta cũng muốn tự tay tặng một chiếc huân chương "người ngoan đạo" cho ngài Dimarco.
"Việc giao dịch với bên ngoài của gia tộc Dimarco do ai chịu trách nhiệm?" Tương Bạch Miên gặng hỏi.
"Ba vị quản gia của ngài Dimarco, mỗi người phụ trách một bộ phận." Renato chỉ vào thanh máy ở rìa đại sảnh: "Chúng ta đến nơi cử hành lễ Misa đi."
Lúc hắn ta và bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" nói chuyện, toàn bộ đại sảnh không có một giáo đồ nào, ngay cả tên vừa dẫn đường kia cũng không biết trốn đi đâu rồi.
Điều này khiến giáo đường vô cùng yên tĩnh, trống trải và đáng sợ.
Đương nhiên, đám người Tương Bạch Miên có thể phát hiện ra khá nhiều người ẩn nấp ở vị trí then chốt.
Vào tháng máy, Renato ấn nút.
"Không phải nói phần dưới lòng đất thuộc về ngài Dimarco sao?" Bạch Thần nhạy bén hỏi.
Renato "ừm" một tiếng:
"Tầng này thực ra thuộc về "Chiếc thuyền Noah ngầm" và khu vực ngăn cách kiến trúc trên mặt đất."
"Thời điểm ngài Dimarco không huấn luyện và khảo sát người hầu ở tầng này sẽ cho chúng tôi mượn làm lễ Misa."
Thương Kiến Diệu lập tức hỏi:
"Tầng này thích hợp chơi trốn tìm?"
"Nghi thức ẩn nấp." Renato nhấn mạnh.
Lúc nói chuyện, thang máy đã đến nơi, cửa mở ra.
Phía trước là một căn phòng không lớn, có nhiều lối đi kéo đến dài đến những nơi khác nhau.
Renato đeo mặt nạ nền trắng hoa văn đen tiếp tục:
"Nơi này rất lớn, có nhiều căn phòng, nhiều hành lang, là một nơi thích hợp để ẩn nấp."
"Nếu không phải ở nơi này thì chúng tôi có thể tổ chức lễ Misa ở nơi giống vậy trong khu phế tích thành phố, như vậy càng thêm khó tìm."
Bạch Thần nhìn quanh một vòng, nói:
"Dẫn chúng tôi đi một vòng trước, tốt nhất là đừng bỏ sót nơi nào."
Khảo sát xong hiện trường, mới có thể bàn tiếp thù lao là gì.
"Được." Renato không do dự, dẫn theo "Tiểu đội Không làm mà hưởng" đi vào lối đi đầu tiên.
Nơi này hẳn là quy hoạch ra những khu vực có người ở, có rất nhiều căn phòng có kích thước giống nhau, lần lượt bày giường đơn kiểu cổ, giường đôi, giường tầng và các loại tủ, bàn ghế.
"Những nơi có thể tìm đều đã tìm rồi." Renato một bên dẫn đường một bên nhấn mạnh: "Lúc cử hành lễ Misa, thang máy, thang cầu, những nơi ra vào, chúng tôi đều phái người trông coi."
"Chúng tôi sẽ không tin tưởng một cách mù quáng!" Thương Kiến Diệu chờ mãi, rốt cuộc cũng có cơ hội này.
Câu này chặn họng Renato khiến hắn ta không nói nên lời.
Bạch Thần tạm thời trở thành người chủ đạo, đành phải nói giúp thêm một câu:
"Quá trình tìm kiếm lúc trước chỉ có thể tham khảo, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của chúng tôi, bỏ sót mất một vài chỗ quan trọng."
Renato tỏ ý đã hiểu, cũng khen một câu:
"Chuyên nghiệp."
Lúc này, Tương Bạch Miên khẽ nhíu mày, nhìn khúc quanh cuối hành lang:
"Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi."
Không ai có ý kiến khác.
Đi một lúc, Thương Kiến Diệu và Renato cùng đưa ánh mắt về phía không trung chỗ khúc quanh phía trước.
Đó là trần nhà.
"Ai ở phía trên?" Renato bước nhanh hơn, cao giọng hỏi.
Rất nhanh, lỗ thông hơi trên trần nhà bị tháo ra, một người nhảy xuống.
Đó là một thằng bé khá lớn, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tóc vàng mềm mại dính vào đỉnh đầu, đôi mắt màu xanh biếc tỏa ra ánh sáng khoái trá.
Cậu ta cũng chỉ có chiều cao một mét sáu liếc nhìn Renato, nở nụ cười vô hại: