Duy Gia Nhĩ? Tương Bạch Miên hơi kinh ngạc liếc nhìn nhau với đám người Bạch Thần.
Nhiệm vụ này vừa bắt đầu đã kết thúc rồi?
Thương Kiến Diệu nắm tay phải lại vỗ vào lòng bàn tay trái, gương mặt tỏ vẻ tiếc nuối.
Anh còn chưa kịp phát huy thì mục tiêu đã tự mình chạy ra ngoài rồi!
Họ đều từng học tiếng Hồng Hà, dù là Bạch Thần, cũng vì hoàn cảnh ép buộc mà biết được một ít, tuy rằng trình độ chưa đến đâu, nhưng nghe nói đọc viết cơ bản vẫn không thành vấn đề.
Lúc này, Duy Gia Nhĩ cười hì hì trả lời câu hỏi của giáo chủ Renato:
"Tôi vẫn luôn ở trong ống thông gió."
"Mấy người chẳng hiểu gì về tinh hoa của việc ẩn nấp cả, chọn một nơi là không động đậy nữa, còn tôi sẽ căn cứ vào tình huống để thay đổi vị trí: các anh tới, tôi sẽ đến nơi khác, các anh đi, tôi lại quay về."
"Vấn đề duy nhất là phải biết cách đi lòng vòng, không để các anh nghe thấy tiếng động khi bò đi."
Renato đeo mặt nạ im lặng vài giây, nói:
"Cậu trông không giống đã bị bỏ đói ba ngày."
"Tôi có chuẩn bị đồ ăn từ trước." Duy Gia Nhĩ cười rất đắc ý: "Sau khi đi đến nơi cách xa các anh nhất, tôi còn có thể leo vào nhà vệ sinh, uống nước máy, đi vệ sinh."
Cậu ta xua tay nói:
"Đây mới thực sự là ẩn nấp, chúng ta rõ ràng sống ở cùng một nơi, nhưng lại giống như ở hai thế giới khác nhau."
"Cậu không đeo mặt nạ." Thương Kiến Diệu đột nhiên vạch trần.
Anh dùng tiếng Hồng Hà.
Duy Gia Nhĩ thấp bé liếc nhìn "con khỉ" cao lớn:
"Tôi nắm giữ tất cả các chiêu giả dạng cải trang, sau này anh gặp tôi cũng sẽ không nhận ra tôi."
"Đặc thù của cậu quá rõ ràng." Thương Kiến Diệu thành khẩn nhắc nhở một câu.
Nụ cười trên mặt Duy Gia Nhĩ chợt biến mất.
Cũng chỉ hai giây sau cậu ta đã lấy lại vẻ mặt trước đó:
"Không có chuyện gì là không thể bù đắp."
"Có." Thương Kiến Diệu chỉ vào bản thân: "Tôi không thể giả trang thành người lùn."
Duy Gia Nhĩ nheo mắt lại, mỉm cười đưa ra đề nghị:
"Có thể chặt đứt chân đi."
Long Duyệt Hồng đứng bên cạnh nghe khóe miệng khẽ co giật, giống như đang nhìn hai đứa trẻ con cãi nhau. Tương Bạch Miên cũng không muốn để hai người tiếp tục nói chuyện, ho khan một tiếng ý bảo Bạch Thần cắt ngang.
Bạch Thần hiểu ý của cô, tiến lên hai bước, nói với giáo chủ Renato của giáo phái Cảnh Giác:
"Duy Gia Nhĩ đã tìm được rồi, nhiệm vụ của chúng tôi cũng kết thúc rồi chứ?"
Cô không dùng cách nói "Duy Gia Nhĩ đã đi ra rồi", mà nhấn mạnh "đã tìm được".
Bất kể nói thế nào, đây đều là chuyện xảy ra sau khi họ nhận nhiệm vụ, tuy không có công lao nhưng cũng đã bỏ sức.
Hơn nữa, Renato chưa biết chừng còn có thể uy thác họ điều tra tình hình thật sự của Duy Gia Nhĩ mấy ngày nay.
Renato gơ tay lên sờ mặt nạ trên mặt:
"Đúng vậy, nhiệm vụ hoàn thành rồi."
"Nhưng tình huống này, thù lao sẽ không nhiều."
"Không sao, cứ thực hiện lời hứa lúc trước là được, chuyện về gia tộc Dimarco coi như là một nửa còn lại." Tương Bạch Miên dùng giọng điệu "tôi rất thích nghe kể chuyện" để nói xen vào.
Có thể xây dựng quan hệ với giáo phái Cảnh Giác, chắc chắn rất có ích cho cuộc hành trình của "Tổ điều tra cũ" ở chợ Đá Đỏ.
Bạch Thần lập tức "ừm" một tiếng, tỏ ý những gì thành viên này nói cũng là ý của mình.
"Các cô rất thành thực, chính trực, khiêm tốn, làm tôi cảm thấy như gặp được đội trưởng Hàn thứ hai." Renato đánh giá rất cao về hành động không lằng nhằng đòi thù lao của "Tổ điều tra cũ".
"Đội trưởng Hàn? Vị ở sở trị an kia?" Tương Bạch Miên rất tò mò về nửa câu sau.
Renato gật đầu:
"Đúng vậy, anh ấy có những đức tính tốt đẹp của phần lớn kỵ sĩ của thế giới cũ."
"Nếu không phải như vậy, anh ta chỉ là "Thợ săn thâm niên", lại không tín ngưỡng chúa của tôi, cũng không chịu trốn, thì dân cư thị trấn sẽ không đồng ý mời anh ta làm nhân viên trị an đâu."
"Thật khó tin!" Thương Kiến Diệu luôn luôn tìm ra lời để nói.
Điều anh cảm khái Long Duyệt Hồng hoàn toàn đoán ra được, bởi vì hắn cũng nghĩ giống vậy:
Một thợ săn di tích thâm niên xuất thân từ dân du cư hoang dã lại có đức tính tốt đẹp của phần lớn kỵ sĩ trong thế giới cũ: khiêm tốn, biết cảm thông, chính trực, thành thực, anh dũng...
Giống như đang nói về các tăng lữ máy móc chí tình chí nghĩa vậy, vì yêu điên cuồng, không phụ Như Lai không phụ nàng.
Ngay cả Bạch Thần cũng là thợ săn di tích có thâm niên xuất thân từ dân du cư hoang dã cũng cảm thấy hoang đường đến buồn cười.
Cô cũng được coi là người có ranh giới đạo đức khá cao trong quần thể người này, nhưng còn cách đức tích tốt đẹp rất xa.
Cô tự đánh giá "biết cảm thông" chỉ dính một xíu, còn phải tùy vào đối tượng, mà "anh dũng" phải cố gắng lắm mới thêm vào được.
"Trên thế giới này luôn tồn tại một vài trường hợp đặc biệt." Renato không tranh cãi vấn đề này: "Dù Hàn Vọng Hoạch chỉ giả vờ biểu hiện ra như thế, nhưng chỉ cần anh ta cứ tiếp tục ngụy trang thì cũng vẫn là kỵ sĩ chân chính."
"Ừm." Tương Bạch Miên tán thành.
Cô cảm thấy hứng thú hơn về một điểm khác:
Ở đây mặc dù có khá nhiều người nói tiếng Đất Xám, nhưng dường như văn hóa Hồng Hà ảnh hưởng sâu hơn.
Đương nhiên, sau khi thế giới cũ bị hủy diệt và một lượng lớn người di cư, hai loại văn hóa này đều chỉ còn lại rải rác ở các nơi, sau đó đan xen vào nhau.
Renato liếc nhìn Duy Gia Nhĩ thấp hơn mình nhiều:
"Cậu đến tế đàn chính cầu nguyện, hoàn thành lễ Misa lần này đi."
"Vâng, thưa ngài giáo chủ." Duy Gia Nhĩ nhảy chân sáo về phía lối ra.
Lúc đi ngang qua Thương Kiến Diệu, cậu ta bỗng nghiêng đầu làm mặt quỷ.
Nhìn đứa bé choai choai đi xa, Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái:
"Đáng tiếc..."
Tương Bạch Miên thầm trợn mắt một cái.
Cô biết Thương Kiến Diệu đang cảm thấy tiếc vì mình đeo mặt nạ, không thể nào làm mặt quỷ đáp lại Duy Gia Nhĩ.
Renato không hỏi Thương Kiến Diệu đáng tiếc cái gì, chỉ vào phía trước, chuyển sang nói bằng tiếng Đất Xám:
"Nhà buôn vũ khí lớn nhất chợ Đá Đỏ ở đây."
"Ngài Dimarco?" Tương Bạch Miên khá hứng thú.
Phải chăng điều này có nghĩa là họ có thể gặp được vị thị trưởng danh dự chưa từng rời khỏi lô cốt dưới lòng đất kia?
Cho dù gặp phải qua sản phẩm điện tử cũng tốt lắm rồi.
Chỉ cần có thể trao đổi, là có thể hỏi về sự lý giải của gia tộc Dimarco về thế giới cũ!
"Đúng vậy, nghiêm chỉnh mà nói thì là ngài Dimarco, nhưng người phụ trách thực tế lại là ngài Karl, một trong ba quản gia của ngài ấy." Renato mặc áo choàng đen giải thích: "Lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen."
"Được được!" Tương Bạch Miên đã học được câu cửa miệng của Long Duyệt Hồng.
"Cô ấy rất phấn khởi." Thương Kiến Diệu "lặng lẽ" nói với Long Duyệt Hồng.
"Bỏ "rất" đi, đổi thành "có chút"." Tương Bạch Miên trả lời một câu.
Nghe họ nói chuyện, Renato nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Thần, dường như đang nói dẫn theo một đám đồng đội không quá chín chắn và chững chạc thế này quả là vất vả.
Bạch Thần cũng ngại không muốn nói cho hắn ta biết người đi đầu kia mới là thủ lĩnh.
Lúc không thể nào thay đổi được Thương Kiến Diệu thì chỉ có thể hùa theo anh ta.
Mà bệnh tâm thần từ trước đến giờ đều là bệnh ác tính.
Ra khỏi hành lang, đi lòng vòng vài phút, đám người Thương Kiến Diệu nhìn thấy cầu thang máy.
Ở đây tổng cộng có ba chiếc thang máy màu đen trông có vẻ dày nặng, khu vực ở giữa có treo hai chiếc màn hình tinh thể lỏng không lớn lắm.
Renato tiến lên vài bước, ấn nút, kiên nhẫn đợi.
Qua một hồi, màn hình tinh thể lỏng ở cạnh cầu thang bên trái chợt thay đổi, hiển thị hình ảnh một người đàn ông trung lão niên.
Ông ta mặc lễ phục màu đen của thế giới cũ, đeo nơ gọn gàng, tóc đen điểm hoa râm, nhưng được chải về sau rất chỉnh tề.
Ngũ quan của ông ta là người Hồng Hà điển hình, đôi mắt màu lam nhạt, tướng mạo tuy rất bình thường, nhưng lại toát ra khí chất khó diễn tả.
Nếu nói là sang trọng tao nhã thì chưa tới, nhưng sự hiện hữu của ông ta khiến chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" Dimarco sẽ có cảm giác về phương diện này.
"Vừa hay, ngài Karl, tôi có một vài người bạn muốn gặp ngài, nói chuyện làm ăn." Renato muốn nhờ người ở màn hình đối diện thông báo một chút, nào ngờ phát hiện người hôm nay trực lại là quản gia Karl.
Lúc này, hắn ta lại đổi thành tiếng Hồng Hà.
Karl xuyên qua camera, liếc nhìn bốn người đeo mặt nạ đằng sau Renato.
"Mời họ chín giờ đến mười giờ sáng mai đến phòng làm việc gặp tôi."
"Hôm nay tôi còn bận nhiệm vụ mà ngài Dimarco giao cho."
Bạch Thần liếc nhìn Tương Bạch Miên, gật đầu với Renato.
"Vâng." Renato đồng ý.
Karl hỏi lại:
"Lễ Misa lần này kết thúc chưa?"
"Kết thúc rồi." Giọng Renato để lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
"Lòng cảnh giác vĩnh viễn tồn tại." Karl đặt chéo hai tai trước ngực, lùi lại một bước.
Renato cũng lịch sự đáp lại một câu:
"Ngày mai gặp."
Đợi đến khi hình ảnh trên màn hình biến mất, Renato quay đầu lại nói với Bạch Thần:
"Phòng làm việc của ngài Karl ở tầng năm của chợ Đá Đỏ, treo biển "công ty mậu dịch Visa"."
"Visa? Vì sao lại đặt tên này?" Tương Bạch Miên mới đến chỗ nào đó, luôn rất giống trẻ con hiếu kỳ.
"Đây là tên của cụ cố ngài Dimarco." Renato giải thích một câu.
Tương Bạch Miên lập tức nhìn về phía thang máy và màn hình tinh thể lỏng:
"Đây là những thứ để lại từ thế giới cũ?"
"Kết cấu thì phải, sau khi được "Thiên đường máy móc" cải tạo, đã đổi một vài thứ cũ hỏng." Renato lại biết rất tường tận về những vấn đề này, dù sao cũng cần phải đi qua giáo đường hắn ta chủ trì để đi xuống lòng đất.
Tương Bạch Miên không hề ngạc nhiên khi nghe thấy gia tộc Dimarco có hợp tác với "Thiên đường máy móc", bởi vì đây là tụ điểm buôn lâu trọng yếu, có khá nhiều "Thiên đường máy móc" cần tài nguyên, hơn nữa, so với thành phố Cỏ Dại, nơi đây gần với cửa ngõ phương nam, cũng chính là địa điểm của "Thiên đường máy móc".
Cô tò mò hỏi:
"Con người không thể vào "Chiếc thuyền Noah ngầm", nhưng người máy thì có thể?"
"Đúng, nhưng phải là loại phi trí tuệ nhân tạo, phi vũ trang hóa." Renato thuận miệng đáp: "Lúc đó "Thiên đường máy móc" đã thành lập một đội xây dựng cỡ nhỏ phi trí tuệ nhân tạo, ừm... Trong nội bộ của ngài Dimarco cũng có nhân tài được bồi dưỡng chuyên môn về phương diện này, hai bên kết hợp lại, không lâu sau thì hoàn thành việc cải tạo và xây mới "Chiếc thuyền Noah ngầm". Lúc đội xây dựng kia rời đi, đã tiêu hủy toàn bộ số liệu và tư liệu tương ứng."
Vừa nói chuyện, họ vừa về tới giáo đường kiểu pháo đài trên mặt đất.
Tạm biệt Renato, lên xe jeep, ngồi vào ghế phó lái, Tương Bạch Miên bỗng nhiên cười nói:
"Mọi người nghĩ những gì Duy Gia Nhĩ kia nói là thật sao?"