Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 360: "Nhân vật phản diện cuối cùng" (1)

Chương 360: "Nhân vật phản diện cuối cùng" (1)






Long Duyệt Hồng ngồi ở ghế sau khẽ gật đầu, Thương Kiến Diệu bên cạnh hắn vỗ tay bôm bốp:

"Kỹ năng biểu diễn của cậu ta rất tốt."

Dường như anh rất tán thưởng.

Tương Bạch Miên quay đầu liếc nhìn Long Duyệt Hồng phía sau, cười nói:

"Vậy anh nghĩ phần nào có khả năng là nói dối nhất?"

Long Duyệt Hồng suy tư rồi đáp:

"Tôi nhớ giáo chủ Renato kia từng đề cập anh ta đã quyết định cho kết thúc lễ Misa, bảo Duy Gia Nhĩ đi ra, vậy mà không ai trả lời."

"Vừa rồi tôi có quan sát, nơi đó lắp khá nhiều thiết bị phóng đại âm thanh, giọng của Renato hẳn là có thể vang vọng khắp tầng đó. Duy Gia Nhĩ không thể nào không nghe thấy, mà qua một đêm cậu ta mới ra ngoài."

"Tốt." Tương Bạch Miên khen một câu: "Sức quan sát của anh đạt tiêu chuẩn."

Cô hỏi ngược lại:

"Lỡ đâu lúc ấy Duy Gia Nhĩ đang ngủ thì sao?"

"Lúc ngủ cậu ta không thể trốn được sự lục soát của giáo chủ... Không phải nói người thức tỉnh có thể cảm nhận được ý thức ở phạm vi nhất định sao?" Long Duyệt Hồng nhận được khen ngợi lập tức tự tin hơn nhiều: "Người ngủ không thể nào thay đổi vị trí được."

Bởi vì trong đội ngũ của một người thức tỉnh là Thương Kiến Diệu, hắn thừa "kiến thức thông thường" về phương diện này.

Thương Kiến Diệu chợt cười nói:

"Anh cho rằng cậu ta cũng là người thức tỉnh sao?"

Lúc hỏi lại, vẻ mặt anh chợt trở nên nghiêm túc:

"Tôi nghi ngờ nghi thức trốn tìm là một nghi thức thức tỉnh."

"Vì sao?" Long Duyệt Hồng thốt lên hỏi.

Thương Kiến Diệu bắt đầu phân tích:

"Anh xem..." Vừa nghe hai chữ này, da đầu Long Duyệt Hồng bắt đầu tê dại:

"Ngừng lại!"

"Đừng anh xem tôi xem gì hết, nói thẳng đi."

Thương Kiến Diệu nhìn hắn một cái, giơ ngón tay nói:

"Một, cuộc thi trốn tìm của giáo phái Cảnh Giác rất có cảm giác nghi thức;"

"Hai, tôn giáo tín ngưỡng Chấp tuế, số lượng người thức tỉnh rõ ràng nhiều hơn;"

"Cho nên..."

Long Duyệt Hồng vỗ tay một cái, nói rất chắc chắn:

"Cho nên, nghi thức chơi trốn tìm là một nghi thức thức tỉnh!"

Tương Bạch Miên ngồi nghe toàn bộ cuộc đối thoại thầm thở hắt ra, giơ tay lên véo mặt mình:

"Anh đừng có bắt nạt Tiểu Hồng..."

"..." Long Duyệt Hồng đảo con ngươi, mờ mịt nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu.

Lúc này, Tương Bạch Miên lại bồi thêm một câu:

"Không có bất cứ chứng cứ nào cho thấy lễ Misa của tổ chức tôn giáo giống một nghi thức thức tỉnh."

Long Duyệt Hồng bấy giờ mới hiểu ra:

"Ơ..."

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Anh xem, tôi không cần "anh xem" cũng có thể thuyết phục được anh."

"Điều này có thể gọi là thuyết phục sao?" Long Duyệt Hồng tức giận đáp một câu.

Tương Bạch Miên vừa nhìn đường, vừa ngăn cản hai người tiếp tục "cãi nhau".

"Vấn đề đây rồi, lúc người thức tỉnh ngủ, có thể giữ được trạng thái ngụy trang, không bị người khác cảm ứng được sao?"

"Chưa từng thí nghiệm." Thương Kiến Diệu tiếc nuối nói.

Tương Bạch Miên tiếp tục hỏi:

"Bất kể Duy Gia Nhĩ có phải người thức tỉnh hay không, sau khi giáo chủ quyết định kết thúc lễ Misa, vì sao cậu ta không ra?"

Thương Kiến Diệu không chút do dự đáp ngay:

"Vì chơi vui!"

Tương Bạch Miên quay đầu nhìn Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng trả lời khá nghiêm cẩn:

"Nhìn tính cách, nếu là kiểu người như Thương Kiến Diệu thì thực sự cảm thấy chơi quá vui, cố tình không ra."

"Nếu không phải, thì cứ trốn suốt như vậy có ích gì với cậu ta? Từ đầu đến cuối không bị giáo chủ tìm ra, sẽ dễ thức tỉnh hơn?"

"Anh quả nhiên là bạn tốt của tôi." Thương Kiến Diệu khen một câu.

Long Duyệt Hồng lúc này mới phát hiện ra mình bất giác đưa ra phán đoán "nghi thức chơi trốn tìm có khả năng là nghi thức thức tỉnh".

Hắn ấp úng một chút rồi nói:

"Đây, đây là suy luận bình thường."

"Hơn nữa quả thật có một khả năng như thế."

"Ừm." Tương Bạch Miên gật đầu, cười nói: "Còn có khả năng khác không?"

"Cậu ta không nghe thấy." Thương Kiến Diệu lại cướp lời lần thứ hai.

Long Duyệt Hồng đang muốn nói Duy Gia Nhĩ không bị điếc, có lẽ là thính lực bị cản trở, đột nhiên cảm thấy như vậy đang bắn lén tổ trưởng, vội vàng ngậm miệng lại.

Bạch Thần lái xe, mắt nhìn phía trước, tham gia vào cuộc thảo luận:

"Duy Gia Nhĩ không ra, chỉ có hai khả năng: một là không muốn ra, hai là không nghe thấy."

"Không muốn ra là nhân tố chủ quan, mọi người vừa cũng phân tích rồi, trước mắt khó có thể suy đoán thêm bước nữa. Mà với bố cục cùng số lượng loa phóng thanh ở nơi tổ chức lễ Misa, nếu Duy Gia Nhĩ thật sự không nghe thấy, chỉ chứng tỏ rằng lúc đó cậu ta không ở tầng một dưới lòng đất."

"Đúng vậy!" Long Duyệt Hồng như hiểu ra: "Liệu Duy Gia Nhĩ có mượn đường ống thông gió chui vào "Chiếc thuyền Noah ngầm" của Dimarco không?"

Nếu vậy, người bên ngoài không thể tìm được cậu ta, mà cậu ta cũng không nghe thấy tiếng giáo chủ hô kết thúc lễ Misa!

"Trên lý thuyết có khả năng này, nhưng thực tế lại rất khó." Tương Bạch Miên giải thích: "Với phong cách mà gia tộc Dimarco thể hiện ra, tôi không tin họ thiết kế đường ống thông gió dễ lẻn vào được như vậy, cửa ra tương ứng bên trong chắc chắn có người chuyên canh gác."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên bỗng cười một tiếng:

"Tôi còn nghi ngờ "Chiếc thuyền Noah ngầm" không những có lỗ thông hơi nối với giáo đường bên này, mà ở những nơi khác cũng có, hơn nữa còn rất bí mật. Nếu không, kẻ địch bên ngoài chặn lối vào, thì Chiếc thuyền Noah ngầm không thể chống đỡ được quá lâu."

"Mọi người ngẫm nghĩ mà xem, công ty có thể xây dựng hệ thống sinh thái tuần hoàn, ở tình huống bình thường cũng không dám hoàn toàn ngăn cách sự trao đổi không khí với mặt đất."

Nếu gặp phải khu vực mặt đất ô nhiễm nghiêm trọng thì khỏi phải nói đến những điều khác.

"Ừm." Long Duyệt Hồng tỏ vẻ tán thành.

Tương Bạch Miên mỉm cười, tiếp tục nói:

"Đi xuống không khả thi lắm, đi lên thì chưa chắc."

"Bởi vì rất nhiều người thích chọn đường ống thông gió để trốn, sau khi tôi đi vào giáo đường đã quan sát, phát hiện giáo phái Cảnh Giác không phái người trông chừng những nơi kia.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch