Đỗ Duy nhả một làn khói trắng, nằm ở trên giường, vẻ mặt bình tĩnh.
Bên cạnh hắn, Alexis tươi cười hồng hào, đầu thoả mãn.
"Anh đàn piano không hay sao?"
Đỗ Duy nhìn Alexis đang tựa vào vai mình, khẽ hỏi.
Thật ra bản nhạc piano mà hắn đàn quả thực khá hay, không phải dân chuyên nghiệp, khó nhận ra vấn đề trong đó. Bởi lẽ hắn chỉ có thể chơi được một bài.
Nếu thành thạo, sẽ không mắc quá nhiều lỗi khi đàn. Cùng lắm bản nhạc không có hồn, đơn điệu tẻ nhạt.
Alexis trợn tròn mắt: "Em nghĩ anh có thể làm tốt hơn."
Khóe miệng của Đỗ Duy giật giật, chỉ cảm thấy lưng đau nhức, từ Ba Lan bay về New York, cả đường tàu xe mệt mỏi.
Cứ nghĩ có thể được nghỉ ngơi tốt, nhưng lại phải nộp lương hiến tinh.
Đây không phải là cuộc sống giống như hắn từng mong.
Đúng lúc này, smartphone của hắn đột ngột rung lên.
Đỗ Duy lấy smartphone ra xem, tin nhắn là về bưu kiện chuyển phát nhanh, những món đồ cổ mà ba vợ tương lai Lawrence sưu tầm trong đã được chuyển đến tận nhà.
……
Vào thời điểm này, gần khu đèn đỏ ở Bắc Brook, đã rất nhộn nhịp.
Dù trời chưa khuya cũng không cản trở việc kinh doanh.
Nói chung, ở khu đèn đỏ, tầm 4 giờ chiều sẽ có các cô em đi làm, đến 5 giờ mới có khách gọi điện đặt dịch vụ.
Mà đến tối, đó là cho cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu.
Đối với Tom, nghề nghiệp của hắn rất không mấy thiện cảm với khu đèn đỏ, nhưng chỉ cần nộp thuế đúng hạn, thì hắn vẫn còn trong phạm vi chịu đựng.
Nếu không nộp thuế, sẽ thường xuyên phải chịu bắt bớ.
Vì vậy, để quý trọng hạnh phúc khó có được, nhà của Tom nằm ngay trước khu đèn đỏ, ra cửa quẹo trái là có thể tìm gái.
Rất thuận tiện.
Reng reng reng......
Ở nhà, Tom đang ngồi trên ghế sô pha sau khi tắm xong, chuẩn bị đầy đủ bcs, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Đến đây……"
Tom nóng lòng bước đến cửa, mở ra.
Đập vào mắt hắn, là một phụ nữ da trắng, cao gầy ngực bự.
Ngoại trừ quyến rũ, lẳng lơ thì cô em này rất hợp với gu thẩm mỹ của Tom.
Cô em nóng bỏng bước vào với một nụ cười quyến rũ, thoải mái đặt tay lên vai của Tom.
Điều này khiến Tom hơi khó chịu.
Sau khi đóng cửa lại, anh lập tức ho khan, thận trọng hỏi: "Trên cơ thể của cô em không có vết sẹo chứ?"
Thực lòng mà nói, giấc mơ về những cô em Vidar đã tạo cho Tom một bóng ma tâm lý rất lớn.
Vừa nhớ tới 2 cô em tà giáo đồ trong giấc mơ của mình, lại nghĩ đến những vết sẹo kinh tởm trên cơ thể họ, da đầu của anh lập tức tê dại.
Người phụ nữ cười nói: "Làm sao có sẹo? Da của em luôn rất tốt."
Tom cảnh giác nói: "Em có chắc không? Nếu em nói dối tôi, tôi nhất định sẽ tống anh vào tù."
Người phụ nữ tái mặt, nhìn Tom với ánh mắt ngờ vực, chỉ mỉm cười: "Những gì em nói là sự thật."
Có gì đó không ổn?
Bản năng nói với cô ấy phải rời đi càng sớm càng tốt.
Nếu không, có chuyện sẽ xảy ra...
Người phụ nữ biết thân phận của Tom, thậm chí cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng bị xxx xong mà không được trả tiền.
Tom thấy đối phương không có vẻ gì là đang nói dối, nên cũng yên tâm: "Không có sẹo cũng không sao, giờ tôi đang bị dị ứng với thứ này, à... ừm, em có muốn đi tắm không?"
Anh vẫn muốn đảm bảo rằng người phụ nữ này thực sự không có sẹo.
Người phụ nữ nuốt nước bọt, và nói: "Không... không, chúng ta bắt đầu thôi. Em còn có việc phải làm, xong việc em còn phải về nhà sớm."
Nói xong, cô bắt đầu cởi quần áo của mình.
Tom chỉ còn cách nói: "Được rồi..."
Chỉ cần có thể lấy lại hứng thú với phụ nữ, nhanh một chút cũng chả sao.
Khi người phụ nữ nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo, Tom cũng nhận thấy rằng thực sự không có vết sẹo nào trên cơ thể của cô.
Đến lúc này, anh ta mới yên lòng.
Không thể giải thích được, tâm trạng đau buồn và giận dữ bỗng dưng xuất hiện trong đầu của Tom.
"Tất cả đều là do lũ đàn bà điên của Vidar. Lần trước tôi đã bị doạ sợ đến mức gần như liệt dương, mất đi niềm vui của đàn ông, cũng là vì chúng."
"Lần này có bóng ma tâm lý với phụ nữ, cũng do chúng làm hại."
"F*ck! Sớm muộn gì tôi cũng tống tất cả những người phụ nữ điên này vào tù, và bắn chết chúng!"
"Lần này, nếu tôi có thể lấy lại hứng thú với phụ nữ thì không sao. Nếu không, tôi sẽ chiến đấu với chúng cả đời!"
Tom thầm thề, hắn thực sự nghiêm túc.
Lúc này, người phụ nữ cũng kéo Tom vào phòng ngủ.
Hơi thở của Tom có chút gấp gáp.
Nhưng giây tiếp theo, một cảnh tượng khiến anh ta đơ cứng đã xảy ra.
Nữ nhân trực tiếp nằm ở trên giường, mời gọi: "Come on baby!"
Giống như một tử tù chờ hành quyết, không hè nhúc nhích.
Tom nhìn người phụ nữ, môi của anh run lên, những suy nghĩ râm rục cuối cùng đã biến mất sạch sẽ.
Không có màn dạo đầu, không bằng mua một miếng thịt lợn.
"Đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Người phụ nữ chả hiểu gì cả: "Ý anh là sao? Chúng ta còn chưa bắt đầu?"
Tom ngây người: "Cút! Mặc quần áo vào, rồi cút cho tôi!"
Người phụ nữ giận dữ mắng mỏ: "Đồ điên!"
Nói xong cô tức giận nhặt quần áo bỏ đi.
Râm……
Ngay sau đó, có tiếng đóng cửa rất mạnh.
Tom run rẩy, bước đến phòng khách trong tuyệt vọng, rồi ngồi trên ghế sofa.
Anh ta châm cho mình một điếu thuốc.
"Giáo phái Vidar... chúng mày chờ đó cho tao!"
Lần cuối cùng Tom nói lời thề này, anh ta đã làm việc không ngừng trong 3 ngày, dựa vào cà phê để tiếp tục cuộc sống của mình.
Lần này, vấn đề nghiêm trọng hơn trước.
Anh ta thực sự bị bóng ma tâm lý, lại còn là chấn thương lần thứ hai.
Phẩm giá của một người đàn ông không còn nữa.
……
Đỗ Duy không biết rằng Tom đã đánh mất hạnh phúc lớn nhất đời mình, và trở thành người đàn ông ghét Giáo phái Vidar nhất.
Nếu biết, hắn sẽ tư vấn tâm lý cho Tom.
Dù sao Tom là bạn tốt của hắn, không thể nhìn Tom suy sụp.
Song giờ hắn không có thời gian.
Ở trước cửa phòng khám tư vấn.
Đỗ Duy vất vả đặt chiếc rương gỗ xuống trước cửa. Có khoảng 6 cái rương to nặng, có vẻ bên trong có rất nhiều đồ cổ.
Một lúc lâu sau, Đỗ Duy lần lượt mở từng chiếc rương, trước mặt có 10 món đồ cổ.
Một số mảnh vỡ linh tinh, 2 cái bình làm bằng vàng, được khảm toàn ngọc bích, 1 chiếc đĩa vỡ đầy gỉ xanh, có khắc nhiều chữ tượng hình.
Trong số các mảnh vỡ nằm rải rác, có mặt dây chuyền, nhẫn, thậm chí cả đồng hồ quả quýt.
Mọi món đồ này dường như đã rất lâu đời, cho người ta cảm giác vô giá.
Nhưng……
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, những mảnh vụn đó không phát ra bất kỳ luồng khí lạ nào.
Không phải là loại vật phẩm đặc biệt mà Đỗ Duy đang tìm kiếm...
Hắn tiếp tục xem xét chiếc đĩa bị vỡ rất có thể xảy ra dị thường, nhưng vẫn không tìm ra vấn đề.
Thay vào đó là 2 cái bình làm bằng vàng được làm thành cặp, khiến Đỗ Duy có cảm giác kỳ lạ.
Không nguy hiểm, cũng không lạnh lùng, nhưng lại kỳ quái. Hắn đã ở chung với ác linh một thời gian, thỉnh thoảng không cần Quỷ Nhãn cũng có thể cảm giác được sự bất ổn.