Trong phòng khám tư vấn, Đỗ Duy ngồi trên ghế sô pha, cẩn thận quan sát 2 chiếc bình làm bằng vàng ròng, được khảm ngọc bích trên bàn cà phê.
Nó trông hơi giống bình hoa.
Sở dĩ nói sai là bởi vì Đỗ Duy kiểm tra rất lâu, nhưng không tìm thấy bất kỳ chữ cái nào trên bình, cũng không tìm thấy môi giới nguyền rủa.
Ông ba vợ tương lai Lawrence đã cung cấp thông tin, những món đồ cổ này khi chúng được bán đấu giá dạng gì, thì giờ là dạng đó, không có gì khác biệt.
Thật khó xử. Đỗ Duy không thể tìm thấy thông tin nào có ích.
Ngược lại, hắn có thể cảm giác được 2 chiếc bình này có chút kỳ quái, giống với mặt nạ, và bức tranh sơn dầu Một cánh cửa khác treo trên đầu giường.
Lúc đầu, Đỗ Duy còn tưởng rằng 2 chiếc bình này là môi giới của lời nguyền, nhưng xét thấy chỉ cần tiếp xúc với loại vật này thì sẽ bị nguyền rủa, môi giới nguyền rủa phải có chữ viết trên đó, nên hắn bèn loại trừ khả năng này.
"Có lẽ tôi nên đổi phương pháp khác."
Đỗ Duy lẩm bẩm, rồi bước vào bếp.
Một lúc sau, hắn quay lại phòng khách với tuốc nơ vít và búa.
Hắn định gỡ hết ngọc bích được khảm trên 2 chiếc bình làm bằng vàng, không chừng có thể khám phá ra bí mật nào đó trong những viên ngọc đó.
Dù sao, dựa theo kinh nghiệm trước đây, những viên ngọc bích này rất có thể là vật giam giữ nguyền rủa.
Một khi cạy nó ra, sẽ bại lộ bản chất.
Là người đầu tiên tiếp xúc với vật bị nguyền rủa, Đỗ Duy sẽ khiến lời nguyền nặng hơn.
Nhưng đã đến mức này, liệu lời nguyền có được nặng thêm hay không đối với hắn không còn nhiều ý nghĩa.
Nguy hiểm đến mấy đi nữa, cùng lắm là chết.
Khi nữ tu hoàn thành việc nuốt chửng ác mộng, trở thành ma linh đi đến hiện thực, Đỗ Duy cũng chỉ có con đường chết.
Đáng giá để chiến đấu.
2 chiếc bình vàng này đều là những món đồ cổ rất có giá trị, những người thợ chế tác ra chúng có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ, có người định huỷ diệt tâm huyết của họ.
Ngay sau đó, tiếng đinh đinh đang đang vang lên.
Kỹ thuật của Đỗ Duy rất thô bạo, ngay cả khi hắn đã rất cẩn thận, khi ngọc bích bị cạy ra, chúng chắc chắn sẽ bị một số tổn thương.
Tất nhiên... hắn không hề thấy xót.
Điều khiến Đỗ Duy ngạc nhiên là dù hắn đã cạy tất cả các viên ngọc bích ra khỏi cái bình đầu tiên, hắn vẫn không phát kiện bất kỳ vấn đề nào trên những viên ngọc bích.
Cảm giác kỳ lạ ngay trên thân bình.
"Vậy ngọc bích chỉ để làm đẹp thôi sao?"
Đỗ Duy cau mày, sau đó tiếp tục cạy ngọc bích ra khỏi chai làm bằng vàng còn lại, 2 cái chai móp méo xuất hiện trước mặt hắn.
Vàng không quý bằng ngọc bích.
Điều này khiến hắn nghĩ đến tục ngữ lấy gùi bỏ ngọc.
"Nhưng vẫn không có được thông tin mà mình muốn."
Đỗ Duy nói xong liền cầm lấy 2 chiếc bình trong tay, đau đầu nghiên cứu.
Bây giờ, 2 chiếc bình vẫn như cũ, chả có gì được tiết lộ.
Nó trông giống như bức tranh sơn dầu đó.
"Lẽ nào môi giới bị giam giữ đã biến mất?"
Ngay cả Đỗ Duy cũng có phần bất lực, khi thông tin đầy đủ, hắn có thể lập một kế hoạch hoàn hảo, nhưng nếu không có đủ thông tin thì đành bó tay.
"Hãy xem hình ảnh các tấm bia do chú Lawrence gửi cho mình, cùng với các tài liệu nghiên cứu."
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, tạm thời dập tắt ý định tiếp tục tìm tòi manh mối từ 2 chiếc bình, sau đó lấy laptop ra, đăng nhập vào hộp thư của chính mình.
Trong hộp thư, có 1 email, người gửi là Lawrence.
Mở file đính kèm.
Gần một trăm bức ảnh độ nét cao bèn xuất hiện.
Trong ảnh là tấm bia mà Lawrence đã đề cập trước đây.
Nó cao khoảng 3 mét, rộng 1 mét, kết cấu cứng rắn, trên đó có khắc nhiều biểu tượng kỳ lạ. Cảm giác rất bí hiểm.
"Nó giống như một ký tự dấu hiệu của truyền thừa tôn giáo."
Đỗ Duy không thể không nghĩ đến Giáo phái Vidar, giáo phái này có lịch sử lâu đời, hắn đã nhìn thấy rất nhiều biểu tượng trong nghi lễ của Giáo phái Vidar.
Nhưng phong cách không giống với tấm bia đá. Tấm bia cổ kính hơn.
Hắn nghiên cứu khoảng nửa giờ, xem tất cả hình ảnh quay chụp về tấm bia, nhưng không thể hiểu được nó.
Nội dung quá tối nghĩa và phức tạp.
Đôi khi một biểu tượng tròn dường như tượng trưng cho mặt trời, nhưng khi nó xuất hiện lại ở nơi khác, ý nghĩa lại khác.
Mà trong file tài liệu mà Lawrence gửi cho hắn, có cả những thông tin đã được các học giả giải mã, song khi họ giải nghĩa ra thì ý nghĩa lại trái ngược.
Ví dụ, nội dung về tên thật của ác ma.
Lawrence nói với Đỗ Duy rằng chỉ cần biết tên thật của ác ma, rồi đọc nó thành tiếng, hắn sẽ có thể xua đuổi ác ma rời khỏi nhân gian.
Nhưng dựa theo những lời đó, theo những tin tức đã được giải nghĩa, đáp án chính là ác ma không tồn tại.
"Hoàn toàn không thể hiểu được."
Sau khi đọc hết tài liệu, Đỗ Duy cảm thấy hoa mắt váng đầu, bực bội khôn tả.
Lãng phí cả buổi chiều. Nhưng không nhận được bất kỳ thông tin nào có ích.
Bỏ công lại chẳng được tích sự gì.
Nhưng vào lúc này, Đỗ Duy lại vô tình đưa mắt nhìn vào 2 chiếc bình làm bằng vàng.
"Chờ đã... hình như mình nhìn thấy một đoạn chữ miêu tả về vàng trong tập tin."
Đôi mắt của hắn sáng rực, rê chuột lên trên, mở lại tập tin trước đó.
Sau một lúc, nhấp vào một văn bản.
Kéo xuống, đoạn cuối cùng có viết, nội dung ngắn gọn: [Cách đây rất lâu, người ta cho rằng vàng là nguồn gốc của mọi ham muốn, mà ma quỷ ẩn trong ham muốn]
Thấy vậy, Đỗ Duy trở nên kỳ quái, hắn thì thào nói: "Giờ có thể khẳng định, thứ có vấn đề chính là cái bình, mình muốn xác nhận tên thật của nó, có giống như mình nghĩ hay không."
Hắn kết luận rằng nguồn gốc của lời nguyền, chính là tên thật của The Nun, nhưng chữ cái cuối cùng thực sự mơ hồ, chỉ là kết quả suy luận của ông.
Trong mơ, nữ tu chủ động nói ra toàn bộ cái tên.
Đỗ Duy không thể tin nữ tu, cho nên hắn luôn cảm thấy cái tên đó không đáng tin, cũng không lập tức đọc nó ra.
Giờ công tác chuẩn bị cơ bản đã xong.
Điều duy nhất còn thiếu là xác minh xem ký tự cuối cùng có phải là K hay không.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy lấy smartphone ra, đặt mua trên mạng một lò luyện vàng.
Hắn định nấu chảy cả 2 chiếc bình vàng, không chừng có thể lấy được thứ giấu trong vàng, nếu không may mắn thì lại là chuyện khác.
Với khả năng đầu tiên, hắn sẽ cân nhắc sử dụng tên thật của nó để xua đuổi lời nguyền, còn về khả năng thứ hai, hắn sẽ chọn phương án dự phòng là lợi dụng mộng trong mộng để giam giữ nữ tu trong giấc mơ của mình.