Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 37: Nhân phẩm quá tệ

Chương 37: Nhân phẩm quá tệ


- Cậu nói gì? Có người muốn bắt cóc thiên kim của ông chủ Tập đoàn Thiên Duyệt?
Bàng Hùng Phong kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu ra người này là do ai phái tới rồi. Đường Quân!
Đường Quân chỉ có một cô con gái bảo bối, thường ngày thương yêu hơn cả bản thân. Con gái bảo bối suýt chút nữa bị bắt cóc, Đường Quân tất nhiên sẽ không thể bỏ qua. Nhưng không ngờ, Đường Quân lại cho người đến hỏi thẳng mình.
Nhưng đúng là Đường Quân cũng có lý do để nghi ngờ y. Trên phương diện làm ăn không vui vẻ với nhau cũng thôi không nói làm gì, gần đây những công ty bất động sản con khai thác khu vực Bắc Sơn cũng xảy ra tranh chấp không thể hòa giải được. Hôm nay y ra ngoài cũng là vì chuyện của mảnh đất này. Mà điều quan trọng hơn cả là, trước kia y cũng từng làm ra chuyện bắt cóc đối thủ làm ăn. Tuy chuyện này không khiến y bị vướng vào vòng lao lý nhưng trong giới làm ăn, đây gần như cũng là một bí mật công khai.
Bàng Hùng Phong thầm thở dài. Thanh danh một khi đã nhúng chàm, chỉ có càng ngày càng xấu đi thôi. Cái gọi là tiếng xấu đồn xa chính là như vậy đấy, chẳng hạn như chuyện này, rõ ràng là y không làm, nhưng vì y đã từng làm những chuyện như vậy, nên người ta tự nhiên sẽ hoài nghi là do y làm.
Thanh danh con người ta cũng như một tờ giấy trắng, muốn làm nó đen đi thì rất dễ, nhưng nếu đã đen rồi mà muốn tẩy trắng lại thì thật là khó.

- Ông định giả bộ hồ đồ sao? Ông chủ Bàng?
Tiêu Vân lại nhấp một ngụm rượu vang cực phẩm của Bàng Hùng Phong, thản nhiên nói.
- Không phải, không phải, tuyệt đối không phải do tôi làm.
Bàng Hùng Phong vội vàng phủ nhận.
- Tôi dựa vào cái gì mà tin ông được chứ? Nghe nói trước kia ông cũng từng làm những chuyện như vậy, đã từng làm một lần thì không có lý do gì không làm đến lần thứ hai, lần thứ ba cả. Tôi cũng giống ông chủ Bàng thôi, cũng không thích nghe người khác lảm nhảm phí lời. Tốt nhất là ông trả lời thành thật với tôi đi!
Tiều Vân vừa cười vừa nói, trong giọng nói đã có chút ý tứ uy hiếp.

Bàng Hùng Phong sắp muốn khóc rồi. Nhân phẩm của y thực sự quá xấu. Bình thường y nói dối quá nhiều rồi, bây giờ nói thật người ta lại không tin. Nhưng lần này phải chứng minh sự trong sạch của mình thế nào đây? Vừa rồi người của y còn nổ súng với kẻ đang đứng trước mặt y, Bàng Hùng Phong không hề nghi ngờ việc hắn sẽ giết y thật.
- Tôi không có lý do gì để lừa cậu cả. Hơn nữa, trong tình huống như thế này, tôi làm sao dám lừa cậu?
Bàng Hùng Phong cười khổ, trong giọng nói còn nghe ra ý tứ cầu xin.
- Thật không? Sao tôi lại cảm thấy mình chẳng có được uy phong như thế. Nếu như ông chủ Bàng đã không muốn nói thật, vậy thì chúng ta thay đổi cách thức nói chuyện đi.
Tiêu Vân uống cạn ly rượu vang trong tay, đặt ly trở lại tủ rượu. Hắn kiểm tra lại đạn trong thanh Desert kia.
- Lúc đầu tôi không hề có ý định làm như vậy, nhưng mà cầm tiền của người ta rồi thì phải trừ họa cho người ta thôi. Nếu như người thuê tôi đã nhận định là ông thì tôi cũng chỉ để lại cho ông một bài học thôi. Ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông đâu, chỉ cần tôi chặt đứt gân tay gân chân của ông là được.
Đến đây thì Bàng Hùng Phong không thể ngồi yên được nữa:
- Tiên sinh, chuyện này thực sự không phải do tôi làm. Nếu không thế này đi, bây giờ tôi sẽ giải thích với Đường tiên sinh, tôi nhất định sẽ cho ông ấy một câu trả lời hài lòng.
Tiêu Vân mỉm cười lắc đầu:
- Đường tiên sinh không muốn gặp ông.
Trong lòng Bàng Hùng Phong thầm gọi tên Đường Quân, y vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Vậy để tôi gọi điện thoại cho Đường tiên sinh. Nếu như chuyện này do tôi làm, hôm nay bất luận là đối xử với tôi thế nào, tôi đều chấp nhận. Nhưng nếu không phải do tôi làm, cậu đối xử với tôi thế này chỉ làm lợi cho tên hung thủ thực sự mà thôi.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch