Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 38: Tại sao lại như vậy?

Chương 38: Tại sao lại như vậy?


- Hung thủ thực sự sẽ điều tra ra nhanh thôi.
Tiêu Vân cầm cây Desert Eagle trong tay, tủm tỉm cười nói.
- Thực sự không phải là tôi. Tôi phải chứng minh thế nào cậu mới tin đây? Tôi có thể dùng toàn bộ người của tôi để giúp cậu tìm ra hung thủ thật sự. Cậu cũng có thể giam tôi lại trước, đợi sau khi cậu tìm ra hung thủ thực sự rồi thả tôi ra cũng được. Tôi với ông chủ Đường cũng không có thù hận gì với nhau, đâu cần phải tranh đấu một sống một còn cơ chứ? Đúng rồi, tôi còn đồng ý từ bỏ việc tranh chấp mảnh đất ở Bắc Sơn, đồng thời giúp ông chủ Đường có được quyền khai thác mảnh đất đó. Như thế cậu còn chưa hài lòng sao?
Bàng Hùng Phong muốn chửi mẹ hắn lên rồi. Từ trước tới giờ y chưa từng bị ép đến mức này. Cho dù y có giải thích như thế nào thì cái tên khôn kiếp này vẫn cười cợt nhìn y như thế, vẻ mặt rõ ràng là không tin tưởng y.
Thực ra, điều kiện mà Bàng Hùng Phong đưa ra đều rất hợp tình hợp lý. Đúng là không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh là do y làm. Nếu như chỉ nhắc đến lý do vì Đường Quân nghi ngờ y mà hành xử với y như vậy thì đến Tiêu Vân cũng thấy oan ức thay cho y.
Nhưng Tiêu Vân cũng không còn cách nào khác. Không thể nhìn thấu được suy nghĩ của y, Tiêu Vân không thể xác minh được chuyện này có phải do y làm hay không. Nếu như cứ bỏ qua cho y như vậy thì chẳng phải chuyến đi này là tốn công vô ích sao? Hơn nữa, chuyện đã đi đến bước này rồi.
Rơi vào đường cùng, Tiêu Vân đành phải giơ súng lên.
Bàng Hùng Phong tái mặt:
- Không được...
Pằng!
Tiếng súng vang lên.

Bàng Hùng Phong hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, hai tay ôm bắp chân. Máu tươi chảy ròng ròng qua kẽ tay y.
- Người anh em, cậu làm thế này là quá đáng rồi đấy!
Mặc dù biết bộ dạng mình hiện tại đang rất khó coi, nhưng Bàng Hùng Phong vẫn cố gắng kiểm soát bản thân không bị gục xuống. Vẻ ngoài của y rất nho nhã, cái vẻ nho nhã bề ngoài đã mang lại cho y rất nhiều thắng lợi. Cho đến bây giờ, y vẫn muốn cố gắng giữ lấy hình tượng.
- Là một sát thủ ưu tú, chỉ có thể hoàn thành ý nguyện của cố chủ.
Tiêu Vân cười nói, tiếp tục nhấc súng lên, bóp cò không chút do dự.
Pằng!
Lại một phát súng chuẩn xác nhắm vào chân bên kia của Bàng Hùng Phong.
Lần này thì Bàng Hùng Phong không thể khống chế được nữa rồi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Trước giờ y chưa từng làm chuyện gì mà phải nhận oan hai phát súng như vậy cả, có là ai đi nữa thì cũng thấy oan ức cả thôi.
- Thật sự không phải là tôi! Không phải tôi! Cho dù cậu có đánh chết tôi... thì cũng vô ích thôi! Thực sự không phải do tôi làm... Nếu cậu có giết tôi... thì cũng chỉ giúp cho hung thủ thực sự vui mừng thôi... Đường tiểu thư vẫn sẽ không an toàn...
Cái tên nhóc trước mặt này quả thực không phải là người, bắn hai phát súng vào mình còn không thèm chớp mắt. Trong lòng Bàng Hùng Phong đang chửi Tiêu Vân muốn chết luôn rồi, nhưng mà lại không dám thể hiện ra ngoài.
Chẳng lẽ thật sự không phải là y? Thấy Bàng Hùng Phong ngã gục xuống đất không bò dậy nổi, không còn chút dáng vẻ “hùng phong” nào nữa, chính Tiêu Vân cũng lẩm bẩm như vậy.
Nếu như đánh nhầm thì trận này coi như mất công rồi.
Tiêu Vân lại thử thăm dò suy nghĩ trong đầu Bàng Hùng Phong. Không ngờ lần này lại thăm dò được, mà không chỉ là các suy nghĩ của y, thậm chí toàn bộ biển ký ức của y hắn đều có thể đọc hết được.
Tại sao lại có thể như vậy? Rõ ràng là hắn không thể đọc được suy nghĩ của Bàng Hùng Phong, sao bây giờ đến biển ký ức của y hắn cũng xem được?




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch