Chương 47: Từ nay về sau, em chính là người phụ nữ của tôi!
Nhìn cô gái hiền lành lương thiện kia, Tiêu Vân thở dài trong lòng. Trên thế gian này vẫn có lương thiện, nhưng tại sao những người lương thiện lại luôn luôn chịu tổn thương như vậy? - Cô không phải họ hàng của Trần Nhược Thủy sao? Trước kia sao không đi cầu cứu ông ta? - Họ hàng của Trần Nhược Thủy? Hà Mộng Trúc cười khổ: - Tôi đâu phải là họ hàng gì của ông ấy đâu! Nếu như tôi mà có họ hàng như vậy, chúng tôi làm sao phải rơi vào tình trạng này cơ chứ? Tiêu Vân nghĩ cũng phải. Ở thành phố này, Trần Nhược Thủy tuy không phải nhân vật đứng đầu, nhưng cũng được coi là một người có thế lực. Nếu như gia đình Hà Mộng Trúc thực sự có là họ hàng với gã, đám người kia chắc chắn không dám đối xử với bọn họ như thế. Hà Mộng Trúc nói: - Bọn họ cảm thấy dáng người tôi cũng tạm được, liền đưa tôi đến khách sạn Khải Toàn, định để tôi làm “gà” ở đó. Cũng chính ở đó, Trần Nhược Thủy phát hiện ra tôi. Hình như ông ấy có quen biết với đám người kia, nên tạm thời cứu tôi ra, nói là định cho tôi một cơ hội, chỉ cần tôi làm theo lời ông ta thì sẽ không cần phải làm kỹ nữ, ông ấy còn nghĩ cách giúp tôi cứu ba tôi ra. Chuyện xảy ra sau đó thì anh biết hết rồi đấy. Vậy nên, nếu như không có ông ta, thì chắc giờ tôi đã thành một con “gà” rồi. Tiêu Vân khẽ gật đầu. Trong chuyện này, Trần Nhược Thủy làm vậy cũng không có gì đáng trách. Dù sao thì gã cũng là người làm ăn, không có quan hệ gì với Hà Mộng Trúc tất nhiên sẽ không có lý do ra tay giúp đỡ cô ấy, còn nếu như đã giúp đỡ, tất nhiên sẽ có toan tính. Tuy Trần Nhược Thủy có nói dối hắn về mối quan hệ với Hà Mộng Trúc, nhưng xét một cách khách quan thì gã cũng chỉ là muốn bảo toàn sự trong sạch cho Hà Mộng Trúc, vậy nên Tiêu Vân quyết định không tính toán chuyện này với gã. Nhưng mà, điều khiến Tiêu Vân thấy khó chịu nhất là tình cảm của cô đối với cái tên anh Hổ gì đó. Tuy cô nói sẽ quên gã, nhưng mà mấy câu nói đó chỉ dùng để lừa trẻ con thôi! Tiêu Vân là người từng bị tổn thương, tất nhiên cũng biết rằng tình cảm không thể nói đơn giản như vậy được. - Người mà cô gọi là anh Hổ đó rốt cuộc bị làm sao? Sao lại bỗng nhiên không gặp được? Tiêu Vân hỏi. Hà Mộng Trúc lắc đầu: - Tôi không biết, chắc là anh ấy đột nhiên có chuyện gấp. Tiêu Vân có chút tức giận, đến lúc này rồi mà Hà Mộng Trúc còn biện hộ cho gã: - Có thể có chuyện gì gấp so với chuyện này cơ chứ? Những người kia là ai, trong lòng anh ta chẳng lẽ không biết? Cho dù anh ta có chuyện lớn đến độ nào, thì ít nhất cũng phải nói với cô một tiếng rồi mới đi chứ. Đằng này bỏ đi không nói câu nào, căn bản chính là bỏ rơi cô, đẩy cô vào hố lửa ấy! Sắc mặt Hà Mộng Trúc trầm xuống. Tất nhiên cô có nghĩ tới khả năng này, nhưng từ trước tới nay, “anh Hổ” vẫn luôn là cây cổ thụ trong lòng cô nên mặc dù cô cũng đoán được một số khả năng xảy ra, nhưng cô lại không muốn nghĩ tới, cũng không dám nghĩ. Trong khi khó khăn như thế này, nếu như cả cây cổ thụ ấy cũng mất đi, thì cảm giác tuyệt vọng đúng là có thể khiến người ta phát điên. Thế nên, cô thà lựa chọn lừa dối bản thân mình như vậy, tìm cho anh Hổ của cô một lý do mơ hồ để giải thích. Có điều, đến bản thân cô cũng biết rằng, nhưng lý do đó không thể là lý do. Bây giờ khi Tiêu Vân nhắc đến chuyện này, Hà Mộng Trúc cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu. - Anh Hổ... anh Hổ không ở cạnh tôi lúc tôi cần anh ấy nhất, không ai nói cho tôi biết tôi phải làm như thế nào... nếu không, tôi sẽ không... sẽ không... Nói đến đây, Hà Mộng Trúc lại khóc như một đứa trẻ. Cô vẫn luôn coi anh Hổ là cây cổ thụ trong lòng cô, vậy mà lúc cô cần anh ta nhất, cây cổ thụ ấy lại không thấy đâu nữa. Sự đả kích này sợ rằng còn đau lòng hơn việc người ta bắt cô làm “gà”. Tiêu Vân lại khẽ gạt mái tóc của cô lên. Lần này, Hà Mộng Trúc không tránh hắn nữa, ngược lại, còn tựa vào lồng ngực Tiêu Vân mà nức nở. Tiêu Vân biết, từ bây giờ, bản thân hắn đã có một chỗ đứng trong lòng cô gái này rồi. Còn cái gã anh Hổ gì đó của cô... Hừ! Vào lúc người con gái trong lòng mình cần mình nhất thì lại biến mất, chỉ dựa vào điểm này thôi, Tiêu Vân cho rằng cái anh Hổ gì đó của cô không xứng với cô. Hà Mộng Trúc, từ nay về sau, em chính là người phụ nữ của tôi. Tôi không phải anh Hổ của em, nhưng thời gian lâu dần, em sẽ phát hiện ra, Tiêu Vân tôi mạnh hơn cái anh Hổ gì đó gấp trăm lần. Những gì anh Hổ của em có thể cho em, Tiêu Vân tôi cũng có thể cho em. Những gì anh Hổ của em không thể cho em, tôi cũng có thể cho em. Tôi sẽ không bao giờ để em chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Tiêu Vân âm thầm thề thốt trong lòng.