Tiêu Vân cầm điện thoại lên, bấm gọi cho Trần Nhược Thủy. - Ông chủ Trần à? Tôi là Tiêu Vân, có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ... Tiêu Vân còn chưa kịp nói xong thì đã bị Trần Nhược Thủy ngắt lời: - Ôi dào, người anh em nói vậy là khách sáo quá đấy, có gì mà giúp hay không giúp cơ chứ, chúng ta là anh em, người một nhà không nói chuyện khách khí như thế. Của tôi chính là của cậu, chỉ cần Tiêu Vân cậu thích, anh đây dù phải làm quần làm áo cũng phải cố giúp cậu cho được việc! Có chuyện gì, cậu cứ nói đi! Trong lòng hắn thầm khinh bỉ cái thói nịnh hót của Trần Nhược Thủy. Tiêu Vân nói: - Tôi muộn hẹn gặp mấy người chủ nợ của cha Hà Mộng Trúc, ông xem có tiện hay không? - Hả? Trần Nhược Thủy ngây người. Tiêu Vân đã biết chuyện này, tức là Hà Mộng Trúc đã nói với Tiêu Vân, mà chuyện gã với Hà Mộng Trúc không phải họ hàng chú cháu có lẽ cũng đã bị lột tẩy hết rồi. Tiêu Vân biết chuyện này rồi thì sẽ đối phó với gã thế nào đây? Tiêu Vân cười nói: - Đấy đấy, còn chưa bắt ông làm cái quần cái áo, chỉ có chuyện này thôi mà ông chủ Trần cũng không muốn giúp sao? Nghe giọng nói của Tiêu Vân hình như không có ý định gây phiền phức cho mình, Trần Nhược Thủy thở phào, liến thoắng nói: - Hả? Không phải, không phải đâu! Chuyện này đơn giản ấy mà, tôi liên hệ ngay, lát nữa sẽ gọi cho cậu. Nói xong, gã liền cúp điện thoại. Thấy Tiêu Vân bắt đầu giúp mình chuộc thân, tâm trạng Hà Mộng Trúc bắt đầu thấy thoải mái hơn. Nghĩ tới việc khi nãy làm chuyện đó với hắn, mồ hôi nhễ nhại còn chưa tắm rửa, phía dưới còn nhớp nháp khó chịu, cô liền nói: - Anh nhắm mắt lại, tôi muốn đi tắm. - Cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối không nhìn trộm. Nói xong, hắn liền nhắm mắt lại, trong lòng còn cười thầm, làm xong cả rồi, bây giờ còn ngại cái gì? Vừa nãy còn khỏa thân nhào vào lòng tôi khóc lóc, lúc đó cả hai người còn đều không mặc gì. Nhưng mà hắn nghĩ vậy thôi chứ không thể nói ra, còn trong lòng vẫn nghĩ nhất định phải nhìn trộm. Cảm giác được cô ấy đã đi xuống giường, hình như đã vào nhà tắm, Tiêu Vân liền mở mắt ra, không ngờ rằng Hà Mộng Trúc đang quấn khăn tắm đứng cạnh giường, nhìn hắn như cười như không. Tiêu Vân xấu hổ xoa xoa mũi: - Tôi tưởng cô vào rồi. Hà Mộng Trúc cười tinh nghịch, khẽ vuốt mũi hắn: - Biết ngay là anh sẽ nhìn trộm mà, đồ sắc lang! Nói xong, cô nhẹ nhàng đi vào phòng tắm. Thực ra, Hà Mộng Trúc cố ý thăm dò Tiêu Vân. Cô biết là nhất định Tiêu Vân sẽ nhìn trộm, chỉ là cô muốn xem anh chàng này khi bị cô bắt quả tang nhìn trộm sẽ phản ứng thế nào. Thấy Tiêu Vân cũng xấu hổ thẹn thùng, chứng tỏ hắn cũng không phải là người có tâm địa xấu xa, cộng với việc hắn đối xử với cô thực sự khá tốt, sau này cô đi theo người đàn ông như vậy cũng không phải chuyện gì xấu. Nghĩ tới đây, tâm trạng của cô tươi tỉnh hẳn lên. Hà Mộng Trúc đi vào phòng tắm chưa đầy ba phút, Trần Nhược Thủy đã gọi điện thoại tới, nói là đã hẹn được chủ nợ, nửa tiếng sau gặp ở tầng sáu khách sạn Khải Toàn. Tầng sáu khách sạn Khải Toàn là một hộp đêm, những khách đến đây đều có thể hưởng thụ các loại dịch vụ trong phòng VIP xa hoa. Trần Nhược Thủy đã chọn giúp Tiêu Vân phòng VIP số 1, là phòng VIP xa hoa nhất. Bình thường rất ít khi sử dụng, chỉ khi có khách vô cùng quan trọng, căn phòng này mới được mở. Tiêu Vân đánh giá căn phòng siêu cấp xa hoa này, trong lòng cảm khái vô cùng. Trước kia khi hắn còn làm ở đó, có lẽ đến tư cách để bước vào phòng cũng không có, nhưng bây giờ còn được hưởng thụ dịch vụ ở đây, lại không phải mất tiền. Toàn bộ những điều này đều bắt nguồn từ việc Trần Nhược Thủy cho rằng hắn sắp trở thành con rể của Đường Quân Tập đoàn Thiên Duyệt. Tiền tài và địa vị thực sự có thể khiến một con người thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất! Đợi thêm một lúc nữa, căn phòng VIP lại một lần nữa được mở ra, một nhóm ba người bước vào phòng. Nhìn thấy ba người này, Hà Mộng Trúc đứng sau Tiêu Vân theo bản năng rụt người lại. Nhưng khi Tiêu Vân nhìn thấy ba người này, hắn gần như trợn mắt lên. Xxx nó, đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Người này không phải ai khác mà chính là người hắn đã thắng được sáu vạn tệ ở tầng 3 sòng bạc Khách sạn Khải Toàn – Lưu Vĩ Hùng! - Là cậu à? Nhìn thấy Tiêu Vân, Lưu Vĩ Hùng rõ ràng cũng rất ngạc nhiên. Tiêu Vân cười nói: - Ha ha, anh Lưu dạo này thế nào rồi? Thằng em Tiêu Vân đợi anh đã lâu.