Lưu Vĩ Hùng cười ha ha: - Tôi tưởng là ai chứ, hẹn tôi ra đây gấp như vậy, hóa là là người anh em Tiêu đây. Đã lâu không gặp, dạo này cậu Tiêu không tới sòng bạc tầng 3 chơi nữa à? Với khả năng của cậu thì không ai thắng nồi rồi. Trong đầu gã lại đang suy nghĩ, tại sao hắn lại đến cùng với con gái của Hà cờ bạc chứ? Không phải hai người có dây dưa gì chứ? Thế này thì không ổn rồi. Lúc trước gã đã bày kế lừa lão ngốc kia, nếu như hắn muốn đánh cược với gã, vậy không phải gã thua trốn tới nước Nhật sao? Vừa nghĩ tới đây, Lưu Vĩ Hùng nóng như lửa đốt, rùng mình một cái. Ấn tượng đặt cược tất thắng mà Tiêu Vân lưu lại cho gã thực sự quá sâu sắc. - Chú em Tiêu, đây là... Lưu Vĩ Hùng quyết định chủ động xuất kích, chỉ vào Hà Mộng Trúc sau lưng Tiêu Vân, ý tứ hỏi thăm tương đối rõ ràng. Tiêu Vân cười nói: - Không giấu gì anh Lưu, hôm nay hẹn anh Lưu ra đây chính là vì chuyện này. Nghe nói Mộng Trúc nợ anh Lưu ít tiền, thằng em định trả giúp cô ấy! Nghe nói không phải đánh cược với mình, Lưu Vĩ Hùng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn ra vẻ thấm thía nói: - Chú em, đừng trách anh không nể tình, đánh cược này giống như nhân phẩm, trên chiếu bạc có chơi có chịu. Chắc hẳn cậu cũng biết, nợ tiền tôi chính là cha của Mộng Trúc, cô ta đang trả nợ thay cha, đây cũng không phải một con số nhỏ, cậu xác định thực sự muốn trả thay cô ta sao? Tiêu Vân cười cười, nhìn Hà Mộng Trúc một chút: - Tôi cũng không giấu gì anh Lưu, hiện giờ Mộng Trúc là người phụ nữ của tôi. Lưu Vĩ Hùng lập tức làm ra vẻ hiểu rõ: - Nếu là như vậy, tôi dù sao cũng phải nể mặt cậu, tôi bỏ qua lãi, chỉ một cái giá, một triệu. Tôi cho cậu một tháng, trong vòng một tháng, chỉ cần cậu có thể trả được, tôi tuyệt đối sẽ không làm khó cha con họ nữa. Tiêu Vân nói: - Đã như vậy, tôi xin cảm ơn anh Lưu trước. Lưu Vỹ Hùng lại làm ra vẻ tiếc hận: - Chú em, một triệu không phải con số nhỏ, cậu phải nghĩ cho kỹ nhé! Thật ra, tôi đây lại có một đề nghị, chẳng những có thể tiết kiệm cho cậu một triệu này, thậm chí còn có thể giúp cậu kiếm được tiền, không biết chú em cậu có hứng thú không? Tiêu Vân làm ra vẻ cảm thấy hứng thú: - Nói nghe một chút đi. Lưu Vĩ Hùng nói: - Hai chúng ta hợp tác, tìm một chỗ mở một sòng bạc ngầm. Nếu như chú em đồng ý, một triệu này tôi bỏ qua, tiền kiếm được từ sòng bạc chúng ta chia đôi. Với bản lĩnh của chú em, phát tài còn không phải chuyện sớm hay muộn sao? Tiêu Vân nghĩ thầm: Nếu thật sự như vậy, còn ai dám đánh cược với tôi? Ngay từ đầu hắn đã đoán được dựa vào biện pháp này cũng đi không được bao xa, không ngờ rằng tên này lại còn tin tưởng khả năng đánh bài của hắn còn hơn bản thân hắn. Chẳng qua, lúc này lại không tiện từ chối gã. Tiêu Vân cười nói: - Đề nghị này của anh Lưu khá hay, tôi suy tính một chút. Chẳng qua, giống như anh Lưu nói, đánh cược giống như nhân phẩm, tiền tôi vẫn phải trả. Nói xong, Tiêu Vân liền lấy ra tấm chi phiếu một triệu. Chi phiếu kia hắn vẫn luôn mang trên người, không có chuyện gì lại lấy ra đếm số không chơi. Thấy Tiêu Vân tùy tiện lấy ra một triệu, mắt Lưu Vĩ Hùng trợn tròn gần như lồi ra. Không phải gã chưa từng thấy qua một triệu, thế nhưng thoải mái lấy ra một triệu như vậy quả thực không thấy nhiều, ít nhất trước kia gã chưa từng thấy. Thật ra Lưu Vĩ Hùng làm sao biết được, một triệu này là toàn bộ gia sản của Tiêu Vân lúc này, lập tức lấy ra toàn bộ, nói hắn không hề đau lòng là gạt người. Chẳng qua suy nghĩ đến tiêu tốn một triệu này, giải quyết vấn đề khó khăn của Hà Mộng Trúc là một chuyện, quan trọng hơn là có thể có được được trái tim của cô ta, điều này mới quan trọng nhất. Hà Mộng Trúc và Trương Hảo là hai loại người hoàn toàn khác nhau, một cô gái giống như cô, một khi có được được trái tim cô ấy, chỉ cần anh không phụ cô ấy, cả đời cô ấy cũng không phụ anh. Cho nên mặc dù Tiêu Vân khá đau lòng, vì kế lâu dài, cũng chỉ có thể ra vẻ không đáng quan tâm. Bởi vậy, Lưu Vĩ Hùng càng tin chắc phán đoán của mình, gã móc một tấm danh thiếp đưa cho Tiêu Vân: - Chú em, người bạn như cậu tôi chắc chắn kết giao, đây là phương thức liên lạc của tôi, có chuyện thì gọi điện cho tôi. Một số chuyện thủ đoạn bình thường không giải quyết được, nói không chừng tôi có thể giải quyết giúp cậu. Tiêu Vân nhận danh thiếp xem xét, thấy phía trên chỉ viết một câu, Công ty quản lý vật nghiệp, sau đó là một số điện thoại, hắn không khỏi thấy lạ lùng: - Tại sao trên tấm thiếp này không có tên? Công ty quản lý vật nghiệp? Lưu Vĩ Hùng cười ha ha: - Chú em, không phải người trong nghề phải không, loại chuyện này không thể nói rõ, công ty quản lý vật nghiệp thật ra chính là thu phí bảo hộ. Tiêu Vân hiểu được, hóa ra tên này chơi hắc đạo. Lưu Vĩ Hùng nói: - Hộp đêm Kinh Vận đường lớn Tân Hà chính là bãi của tôi, cậu cũng có thể trực tiếp tới đó tìm tôi. Tiêu Vân gật đầu: - Được! Có thời gian nhất đi tới gặp anh Lưu. Vậy, chuyện của cha Mộng Trúc… Lưu Vĩ Hùng nói: - Chú em yên tâm, tôi sẽ sắp xếp các anh em thả người! Nói xong, gã gọi điện thoại ra lệnh thả người ngay trước mặt Tiêu Vân. Cúp điện thoại, Lưu Vĩ Hùng nhìn Tiêu Vân một chút, nói với Hà Mộng Trúc: - Hiện giờ cô là phụ nữ của chú em tôi, có một số việc tôi phải nói rõ ràng với cô. Hà cờ bạc có được con gái như cô, thật sự là phúc khí lão tu luyện kiếp trước. Có câu nói mặc dù không xuôi tai nhưng tôi vẫn phải khuyên cô một câu: Lão thật sự không xứng làm cha cô! Cô biết khoảng thời gian này lão nhắc tới nhiều nhất là cái gì không? Chính là cô đã trả cho lão bao nhiêu nợ, lúc nào lão có thể ra ngoài, căn bản không hề suy nghĩ có phải cô đang bán hay không! Lần này cô cứu được lão, coi như trả hết ân tình dưỡng dục của lão với cô! Tôi nói đến thế thôi, chuyện còn lại, cô liệu mà cư xử!