Lý Thiên Mệnh có ấn tượng không tệ với Mộ Uyển thượng sư, nàng từng chỉ dẫn hắn tu luyện. Sau khi xảy ra sự cố ba năm trước, Mộ Uyển thượng sư từng hỏi thăm tình trạng của Lý Thiên Mệnh thế nào, không xa lánh hắn như những người khác. Cuối cùng là Mộ Uyển thượng sư góp ý hắn nên tạm rời khỏi Viêm Hoàng Điện, làm hết mọi thủ tục thay hắn. Nhờ nàng làm thủ tục giúp nên hắn không bị trục xuất Viêm Hoàng Điện, chứ không thì hắn sẽ mang vết nhơ, hôm nay không thể quay lại nơi này.
Lý Thiên Mệnh ra quyết định:
- Các đệ tử đều là qua ải trước, tuyển chọn thượng sư, trở thành đệ tử lớp sơ cấp. Chỉ có hạng nhất cuộc chiến thứ hạng mới trực tiếp vào Thiên Phủ. Còn một thời gian mới tổ chức cuộc chiến thứ hạng, thôi mình tuyển chọn thành đệ tử của Mộ Uyển thượng sư trước rồi mới tính đến cuộc chiến thứ hạng sau.
Mộ Uyển thượng sư được nam sinh yêu thích nhất trong mười vị thượng sư. Ví dụ như lúc này, nàng ngồi trên đài cao, gác chéo chân, đùi trắng thon dài lộ một nửa ra ngoài, tuy mặt lạnh băng nhưng các thiếu niên vẫn chảy nước miếng nhìn chằm chằm.
Tiểu Hoàng Kê liên kết tâm linh với Lý Thiên Mệnh, tuy nó ở trong không gian bản mệnh nhưng vẫn cảm nhận được suy nghĩ của hắn:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi như thế này gọi là bị sắc đẹp dụ dỗ.
Lý Thiên Mệnh nghiêm trang nói:
- Dẹp ngươi đi! Ta đơn thuần hoài cựu, biết ơn thôi, ngươi hiểu không?
- Chậc chậc, vậy ngươi có giỏi thì đừng nhìn chân của nàng.
Lý Thiên Mệnh nghiêm nghị đáp:
- Mọi người đều xem thì tại sao không cho ta xem?
Đang lúc Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê thì thầm nhỏ to cảm giác hai ánh mắt nóng cháy bắn phá sau lưng mình, hắn quay đầu lại xem. Một người cao to xếp sau hắn, phía sau nữa đứng mỹ nhân nhỏ xinh.
Thần Đỉnh của Tinh Thần thương hội khinh thường nhìn hắn:
- Lý Thiên Mệnh, tại sao ngươi ở đây?
Cô nương đứng cạnh gã tất nhiên là Thần Dĩnh.
Lý Thiên Mệnh đã gặp bọn họ ở Tinh Thần Thiên Cung, không ngờ hai người cũng đến Phượng Hoàng Điện, xem ra thú bản mệnh của họ là loài chim.
Lý Thiên Mệnh nhún vai:
- Tại sao ta không thể tới?
Thần Đỉnh cười khinh khỉnh nhìn hắn:
- Thú bản mệnh của ngươi đã chết rồi mà, không lẽ ngươi dùng khế ước Huyết Thần ký kết mãnh thú rác rưởi nào?
Lý Thiên Mệnh giơ ngón tay cái lên khen:
- Vậy mà cũng đoán được, thông minh quá!
Thần Dĩnh ở bên cạnh bĩu môi nói nhỏ:
- Ài, ta không hiểu sao ngươi không biết ngượng là gì? Dùng khế ước Huyết Thần đổi lấy thú bản mệnh mà còn không biết xấu hộ mang đến Viêm Hoàng học cung? Ngươi không biết làm vậy dơ bẩn lắm sao?
Ánh mắt Thần Đỉnh hằn học, bảo:
- Hơn nữa ngươi đã lố tuổi quy định rồi mà?
Lý Thiên Mệnh khó chịu với hai kẻ châm biếm trào phúng mình:
- Liên quan quái gì với các ngươi? Ta đã phù hợp điều kiện vào đây thì các ngươi khép mỏ lại giùm, mặc kệ lão tử!
Tuổi còn trẻ mà không biết lễ phép là gì!
Thần Đỉnh tức giận quát:
- Ngươi muốn chết!
Mấy hôm trước gã không trừng trị Lý Thiên Mệnh, vốn tưởng người này chỉ là hạt bụi, giờ gã ngứa miệng châm chọc hắn mấy câu mà hắn dám tự xưng lão tử trước mặt gã?
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Ngươi đụng vào ta thử xem? Ngươi chờ bị thượng sư học cung ném ra ngoài đi!
Đúng là không có thiên lý, tuy thân phận của hắn hơi bị đặc biệt nhưng có cần mỗi người gặp mặt sẽ châm biếm vài câu như vậy không?
Thần Đỉnh thì thầm như tiếng dã thú gầm rống:
- Lý Thiên Mệnh, tóm lại ngươi tiêu đời rồi. Diệu ca không thèm quan tâm đồ rác rưởi nhà ngươi, nhưng ta thì khác. Ngươi đã đắc tội ta rồi! Chờ khi ngươi ra học cung chắc chắn ta sẽ bóp chết ngươi!
Thần Dĩnh bất đắc dĩ nói:
- Đúng rồi, chưa từng gặp ai vừa không sợ chết vừa mặt dày như ngươi.
- Ha ha ha! Hai tên đầu đất đứng chung với nhau như con gấu chó đi cùng gà rừng.
Nhớ năm xưa Lý Thiên Mệnh cũng từng là người nói vài câu sẽ chọc người ta tức chết.
Thần Đỉnh, Thần Dĩnh tức xanh mặt. Nếu Thần Dĩnh không kéo lại thì Thần Đỉnh thật sự không nhịn được nữa, sẽ đánh người trong thời điểm cấm quấy rối này.
Lý Thiên Mệnh cười ghẹo tiếp:
- Nói ngươi là gấu chó chẳng lẽ không phục? Nhìn bộ dạng tức giận đần ngốc của ngươi đi, kiếm cái gương mà soi.
Thần Dĩnh kéo Thần Đỉnh lại, lắp bắp mắng:
- Thứ chuột chạy qua đường vào ba năm trước nhà ngươi, đồ dê chúa chuốc thuốc hiếp người khác! Ngươi còn dám trở về mất mặt!?
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh âm tà nhìn dáng người Thần Dĩnh:
- Ngươi đã nhớ ra bộ mặt thật của ta? Vậy nhớ cẩn thận chút, ta thích nhất chuốc thuốc tiểu cô nương mười lăm, sáu tuổi.
- Yên tâm, bộ dạng của ngươi an toàn, với nhan sắc này thì ta không thèm lãng phí thuốc.
Ghẹo hai người trẻ tuổi làm tâm tình của hắn thoải mái hơn.
Lý Thiên Mệnh bỏ lại hai người ở sau lưng, bọn họ tức giận xanh mặt, luôn miệng chửi rủa nhưng đều bị hắn bỏ ngoài tai.
Lý Thiên Mệnh chú ý thử thách giai đoạn thứ nhất học cung, sắp đến lượt hắn rồi.
Thử thách giai đoạn này khá đơn giản, bên cạnh mỗi thượng sư đặt một khối tinh thạch, đó là loại linh khoáng đặc biệt. Quan sát đốm sáng trong mắt thú bản mệnh sẽ biết đẳng cấp của thú bản mệnh, nhưng tinh thạch trắc nghiệm chính xác và tỉ mỉ hơn.
Nhỏ máu thú bản mệnh lên tinh thạch, đá sẽ hiện ra bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đại biểu thú bản mệnh nhất giai đến thất giai, còn có thể chia ra trung hạ phẩm trong cùng một phẩm cấp. Ví dụ như cùng là thú bản mệnh ngũ giai, màu lam nhạt đại biểu thú bản mệnh ngũ giai hạ phẩm, xanh đậm nghĩa là thượng phẩm. Chỉ dựa vào đốm sáng thì không thể phán đoán ra thượng trung hạ phẩm.
Thi vào điện giai đoạn này trừ phán đoán phẩm cấp còn phải kiểm tra cảnh giới của thú bản mệnh, khâu này do thượng sư tự kiểm tra. Với cảnh giới của các thượng sư thì sờ tay một cái là biết thú bản mệnh ở cảnh giới nào.
Lý Thiên Mệnh thấy hễ dưới thú bản mệnh ngũ giai thì dù ở cảnh giới gì đều bị loại. Có thú bản mệnh ngũ giai hạ phẩm vẫn bị đào thải ngay, có thể thấy tiêu chuẩn hôm nay càng nghiêm khắc hơn, bốn năm trước không kiểm tra gắt như vậy.
Trong chiến trường Viêm Hoàng bỗng rộ lên ồn ào.
Tiếng ồn phát ra từ bên Vạn Thú Điện, bên kia bừng sáng màu chàm rực rỡ và sâu thẳm.
- Thần Diệu, thú bản mệnh Lục Tinh Diệu Sư là lục giai thượng phẩm, cảnh giới Linh Nguyên cảnh đệ tam trọng!
Thiếu niên này dẫn đến mọi người tán thán.
Vì cho đến hiện nay thiếu niên có thú bản mệnh phẩm cấp cao nhất, cảnh giới tu luyện cao nhất.
Thần Diệu đứng đó, mắt sâu thẳm, môi hé cười. Đây là khoảnh khắc mọi ánh mắt nhìn, gã tỏa sáng. Gã đã đoán trước cảnh này rồi, thực lực và thiên phú của gã đều là đỉnh cao cả nước.
Nhiều tiếng khen vang lên:
- Lợi hại!
- Hắn là tiểu nhi tử của Thần Thánh, quả nhiên hổ phụ thì không có khuyển tử.
Thần Dĩnh tươm tướp nói:
- Lý Thiên Mệnh, nghe thấy chưa? Biết cái gì gọi là chênh lệch rồi sao? Diệu ca của chúng ta mới mười sáu tuổi!
Lý Thiên Mệnh lười đáp lời với nàng, vì bên Mộ Uyển thượng sư đã sắp đến lượt hắn.
Khi Lý Thiên Mệnh đi hướng Mộ Uyển thượng sư thì không gây chú ý nhiều.
Ví dụ trong một phòng riêng, các phu nhân đến từ Thần Cung vẫn đắm chìm trong niềm tự hào Thần Diệu tỏa sáng.
Các phu nhân Thần Cung đều là mỹ nhân cao quý sang trọng. Bọn họ lấy Tuyết Lam phu nhân dẫn đầu, thời trẻ xinh đẹp quyến rũ, đa tình dụ dỗ, giơ tay nhấc chân toát ra quý khí. Đấng phu quân của họ cùng nhau nắm giữ mạch máu Tinh Thần thương hội, các nữ nhân đều có gia tài bạc triệu.