- Lam tỷ giáo dục giỏi thật, hai nhi tử đều có thiên tư siêu phàm, còn điển trai không ai bằng, thật khiến người hâm mộ.
- Thần Hạo và Thần Diệu không biết sẽ mê chết bao nhiêu cô nương Diễm Đô.
- Lam tỷ lợi hại quá, có tài giúp chồng dạy con. Nếu chúng ta học được một phần vạn của Lam tỷ thì dễ dàng có được hạnh phúc rồi.
- Hài tử Thần Diệu lớn rồi, trẻ tuổi mà xuất sắc như thế, trong Diễm Đô có bao nhiêu bạn cùng lứa sánh bằng? Lam tỷ quá hạnh phúc.
Các nữ nhân nịnh nọt làm Tuyết Lam lâng lâng, nàng đã thói quen được vây quanh, cung duy, hâm mộ, cuộc sống tốt đẹp như vậy đúng là khiến người ta hâm mộ.
Tuyết Lam mỉm cười nói:
- Các ngươi đừng lo hâm mộ ta, các ngươi không biết ta trả giá bao nhiêu cho cái nhà này, nam nhân và nam hài đều cần được chăm sóc.
- Cũng đúng, Lam tỷ trả giá cho gia đình thật sự quá vĩ đại.
Tuyết Lam nhìn thiếu niên tỏa sáng chói mắt trong sân, tràn ngập hy vọng nói:
- Ta thì đang hy vọng Diệu nhi biểu hiện tốt, phát huy bình thường là đủ rồi. Sau đó lấy được đệ nhất trong cuộc chiến thứ hạng sắp diễn ra, thăng vào Thiên Phủ, để Hạo nhi mang hắn cùng nhau tu hành là ta yên lòng.
Các nữ nhân cung duy, khích lệ những lời bùi tai nhất:
- Lam tỷ cứ yên tâm, Diệu nhi chắc chắn sẽ lấy được đệ nhất!
Tuyết Lam chợt nhớ đến Vệ Tịnh, nàng nhớ hài tử lố tuổi của Vệ Tịnh hình như cũng sẽ qua ải vào cuộc chiến thứ hạng.
Nụ cười của Tuyết Lam trở nên lạnh lẽo, thầm nghĩ:
- Hài tử kia lớn như vậy mà mới Thú Mạch cảnh đệ thất trọng, xác suất đậu vào không cao. Hơn nữa thú bản mệnh của hắn là mãnh thú, hy vọng càng thêm xa vời. Ta tốt bụng sắp xếp chỗ ở cho ngươi mà ngươi ra vẻ thanh cao cho ta leo cây, đã muốn ra vẻ thanh cao thì đến nhờ vả ta làm gì? Chờ hài tử của ngươi hết hy vọng qua ải, ngươi thì sắp lìa đời, ta chống mắt xem thời gian cuối cùng trong mãnh thú của ngươi sẽ bi thảm đến mức nào.
Tuyết Lam thầm nghĩ những điều này, các đệ tử bên cạnh còn tưởng đâu nàng tự hào vì Thần Diệu.
Tuyết Lam không hay biết Lý Thiên Mệnh sắp nhận trắc nghiệm thú bản mệnh.
. . .
Gặp lại Mộ Uyển thượng sư khiến Lý Thiên Mệnh hơi lúng túng, nhưng hắn vẫn cứng da đầu tiến lên.
Mộ Uyển thượng sư ngồi trên đài cao, váy dài hơi bó sát ôm thân hình hoàn mỹ. Vòng eo với đường cong động lòng người, chân dài trắng muốt dưới ánh nắng rất là chói mắt, đám thiếu niên nhìn mà miệng lưỡi khô khốc.
Vẻ mặt Lý Thiên Mệnh chính khí đi ra phía trước, cất cao giọng nói:
- Mộ Uyển thượng sư, ta là Thiên Mệnh!
Mộ Uyển thượng sư đang nhìn tinh thạch, không chú ý thiếu niên đến gần, nghe tiếng nói mới hơi cúi đầu nhìn.
Khi Mộ Uyển thượng sư thấy rõ bề ngoài của Lý Thiên Mệnh thì ánh mắt lạnh băng tạm dừng thật lâu, sau đó híp mắt quan sát hắn.
Mộ Uyển thượng sư hé mở môi son hỏi:
- Là luẩn quẩn trong lòng đến đây tự chuốc nhục?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Không phải, là ngóc đầu trở lại!
Mộ Uyển thượng sư rất khó hiểu:
- Dựa vào cái gì?
Nhưng nàng là người trí tuệ, quan sát Lý Thiên Mệnh từ trên xuống dưới, nhìn ra được hắn không vì mất thú bản mệnh mà mất luôn Thú Nguyên.
Lý Thiên Mệnh vừa nói vừa triệu hoán Tiểu Hoàng Kê ra khỏi không gian bản mệnh:
- Thượng sư, xin hãy nhìn xem!
Thú cưng đáng yêu xuất hiện trước mắt bao người.
Mộ Uyển thượng sư cau chân mày lá liễu, nói:
- Thật hiếu thảo, vừa gặp mặt đã đưa quà cho thượng sư. Vừa lúc ta đang giảm béo, thịt gà con thích hợp với ta.
Mộ Uyển thượng sư cảm giác như Lý Thiên Mệnh đến quậy phá.
Không có bản lĩnh mà đến quậy đó là đã cùng đường bất chấp tất cả, hành vi của người nhu nhược.
Mặt Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Thượng sư nói đùa, vật nhỏ này là thú bản mệnh của ta.
Mộ Uyển thượng sư giãn chân mày ra, nàng cảm giác Lý Thiên Mệnh không phải loại người đánh mất lý trí.
Tay Mộ Uyển thượng sư chống cằm, lười biếng mà động lòng người nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Được rồi, để thượng sư nhìn xem ngươi tính làm trò gì.
Lý Thiên Mệnh mang Tiểu Hoàng Kê đi tới trước tinh thạch:
- Mời xem!
Thú bản mệnh kỳ lạ của hắn đã hấp dẫn nhiều người chú ý.
Đặc biệt là Thần Đỉnh và Thần Dĩnh, lần đầu tiên họ thấy thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, cười muốn bò lăn ra.
- Hắn tới để tấu hài hả?
Mọi người bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là rừng lớn thì có đủ loài chim.
Chỉ có mình Mộ Uyển thượng sư đầy hứng thú nhìn Lý Thiên Mệnh.
Trong ấn tượng của Mộ Uyển thượng sư, trừ tai nạn kia ra Lý Thiên Mệnh là hài tử luôn chính trực, chăm chỉ.
Ba năm, hắn lại trở về, trên người toát ra khí chất khác năm xưa. Hài tử ở lứa tuổi như hắn khó có sự ung dung bình tĩnh giống như vậy.
Nhiều người nhìn Lý Thiên Mệnh cắt chân gà thú cưng nặn ra một giọt máu nhỏ lên tinh thạch.
Trước bao cặp mắt nhìn, tinh thạch dung hợp máu tươi, bắt đầu tỏa ánh sáng đỏ như máu.
- Màu đỏ, thú bản mệnh nhất giai?
- Ôi mợ, đây đúng là cảnh buồn cười nhất Viêm Hoàng học cung trong ngàn năm qua.
Khi mọi người định cười phá lên thì tinh thạch đổi sáng màu cam, ánh sáng càng lúc càng chói mắt.
Thông thường tinh thạch sẽ trực tiếp hiện một màu, tình huống như bây giờ hơi hiếm thấy. Trong trường hợp này thì màu sắc đổi sang lần thứ hai đại biểu phẩm cấp thật sự của thú bản mệnh.
- Màu vàng!
Thú bản mệnh nhị giai vẫn chọc cười, nhưng mọi người chưa kịp ngoác mồm cười thì tinh thạch đổi sang màu vàng.
Màu sắc thay đổi nhanh hơn, ánh sáng càng chói lòa.
Khoảnh khắc chuyển sang màu lục, đại biểu Tiểu Hoàng Kê đã là thú bản mệnh tứ giai.
Nhưng giây sau tinh thạch đổi màu lam, sáng còn hơn màu xanh bình thường.
Đến đây thì đã vượt qua thú bản mệnh của nhiều người trẻ tuổi cùng trắc nghiệm.
Có thể lấy được Viêm Hoàng lệnh thì đa số là thú bản mệnh ngũ giai, có đủ thượng trung hạ phẩm.
Thú bản mệnh ngũ giai thượng phẩm đã là thiên tài dẫn đầu học cung, dù sao đây là cao cấp nhất cả nước.
Gà con mang đến ánh sáng xanh đậm chói mắt tỏ rõ là thú bản mệnh ngũ giai thượng phẩm.
Mọi người không ngờ rằng tinh thạch vẫn chưa chấm dứt biến đổi.
Giây sau, tinh thạch đổi thành màu chàm.
Màu chàm là tượng trưng của thú bản mệnh lục giai, Lục Tinh Diệu Sư của Thần Diệu là màu chàm đậm.
Đến bây giờ, một phần mười người trẻ tuổi trắc nghiệm học cung chỉ có mười mấy thú bản mệnh lục giai, đa số đều là hạ phẩm, chỉ có Lục Tinh Diệu Sư đến thượng phẩm.
Những thú bản mệnh lục giai này phần lớn hung mãnh huyễn lệ.
Ví dụ như Lục Tinh Diệu Sư rực rỡ chói mắt, nhưng một chú gà con lông tơ vàng mà là thú bản mệnh lục giai? Thật khiến người khó chấp nhận.
Có được thú bản mệnh lục giai cơ bản nói lên tương lai của thiếu niên này sẽ mở ra con đường rộng thênh thang trong học cung, dư sức lọt vào tốp hai trăm.
Nhưng thế này đã kết thúc sao?
Không!
Mọi người thấy tận mắt ánh sáng màu chàm nhạt từ tinh thạch đổi thành màu chàm đậm, cực kỳ tối màu gần như thành tím.
Điều này nói lên gà con là thú bản mệnh lục giai thượng phẩm, cùng cấp bậc với Lục Tinh Diệu Sư.
Mọi người thấy rõ tinh thạch hiện ra màu chàm đậm còn tối màu hơn Lục Tinh Diệu Sư, ánh sáng lấp lánh hơn.
Nhờ ánh sáng lấp lánh này khiến Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê trực tiếp thay thế Thần Diệu, trở thành tiêu điểm toàn trường.
Ánh sáng ngừng chuyển đổi, nếu nó tiếp tục đổi màu thì mọi người sẽ đinh ninh tinh thạch bị hư.
Dù sao thú bản mệnh thất giai đều được gọi là Thánh Thú, cần Thần Nguyên đỉnh cấp để tiến hóa, gần như không thể sinh ra trong dân gian.
Nhiều người nhìn Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê, bàn tán xôn xao:
- Tinh thạch bị hư rồi à?
Giờ phút này tiêu điểm toàn trường tập trung vào hắn và gà con.