Lệ Toa đứng lên đung đa đung đưa chiếc đuôi gợi cảm của mình trước mặt Vân Thiên, kiều đồn cũng theo đó mà vểnh lên tạo thành một đường cong dụ hoặc như muốn để cho hắn nhìn càng rõ hơn một chút. Vị giác thôi thúc dục vọng con người xông vào mũi càng thêm nồng đậm, Vân Thiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt dán chặt trên ngọc đồn của Lệ Toa, hạ thể có phản ứng rất kịch liệt, hắn vội vàng khép chặt hai chân lại để tránh cho họ nhận ra sự lúng túng của mình. Động tác kìm nén ấy lại càng khó chịu, giống như một người ba ngày ba đêm chưa ăn uống gì, nay nhìn thấy một bàn cao lương mỹ vị nhưng lại không thể động đũa vậy. Vân Thiên thầm nghĩ: “Lão thiên ơi, chẳng lẽ người muốn trừng phạt con sao?”
May mà lúc này Lệ Toa lại ngồi xuống, nàng lấy làm lạ hỏi:
- La Địch tiên sinh, chẳng lẽ trong thôn các người không có Yêu tộc hay sao?
Thôn làng mà Vân Thiên nhắc đến vốn chỉ là bịa đặt ra, đương nhiên là không hề tồn tại rồi, nhưng hắn vẫn thuận miệng trả lời dứt khoát:
- Không có.
Đột nhiên lại nhớ tới câu vừa rồi Lệ Toa nói, trong lòng hắn chợt kinh hãi. Yêu, Yêu tộc? Chẳng phải giống yêu hồ trong truyền thuyết trên địa cầu đều biết biến hóa thành hình người, và lại còn hút máu người khác hay sao? Có điều Vân Thiên thấy Lệ Toa và Lệ Na tuy có xinh đẹp quyến rũ nhưng tính tình xem ra cũng rất lương thiện và nhiệt tình, có lẽ họ sẽ không gây thương hại đến mình.
Lệ Toa nói:
- La Địch tiên sinh, ta chính là Niệm Xà, một trong rất nhiều tộc của Yêu tộc, còn Lạc Na là dạ thỏ trong Yêu Thỏ tộc.
Yêu tộc trên Thần Phong đại lục thuộc về một loại sinh vật có trí tuệ cao, khi mới sinh ra thì nguyên dạng của bọn họ không khác gì động vật, đến khi thành niên mới có thể hóa thành hình người, chỉ có một vài bộ phận đặc trưng là không thể bỏ đi được, ví dụ như đôi tai thỏ của Lạc Na hay chiếc đuôi của Lệ Toa. Bởi vì hình thái sơ cấp của một vài yêu tộc có chút tương tự với ma thú cho nên phải chịu sự ghét bỏ và kỳ thị của những chủng tộc thống hận ma thú, bởi vậy địa vị của Yêu tộc trên xã hội là thấp nhất, người các chủng tộc khác hiếm khi muốn qua lại với họ. Lệ Toa và Lạc Na đều là mỹ nữ nhưng từ nhỏ đến lớn đều phải chịu sự bài xích, ngoại trừ quan hệ làm ăn ra, muốn nói chuyện với họ cũng chẳng có mấy người chứ đừng nói là tiếp xúc. Bây giờ đột nhiên lại gặp được một người ăn nói hòa nhã hài hước, tiền đồ rộng mở mà lại không kiêu căng như Vân Thiên, thêm vào đó, bọn họ đều là những người trẻ tuổi, tất nhiên không còn gì thích thú hơn. Mặc dù người của Yêu tộc khá cởi mở, nhưng nếu đổi lại là người khác thì Lệ Toa tuyệt đối đã không dám xông vào khi người ta đang tắm như thế, nhưng cũng vì Vân Thiên đến từ thế giới khác, trên người mang theo một loại khí chất hiền hòa khác biệt với người ở đây, mà người trong Yêu tộc từ trước tới nay đều rất nhạy cảm, Lệ Toa lập tức cảm nhận được khí chất đặc biệt ấy cho nên mới phóng túng như vậy, thậm chí còn cùng Lạc Na trêu đùa hắn. Khác với yêu quái trong truyền thuyết trên địa cầu, bọn họ quả thật là không làm ra cái chuyện thương thiên hại lý như hút máu người để tu luyện gì đó, hơn nữa lại còn rất lương thiện.
Lạc Na có chút lo lắng, hỏi:
- La Địch tiên sinh, ngài không để ý đến việc chúng ta là phần tử của Yêu tộc chứ?
Quan niệm Yêu tộc bị kỳ thị đã ăn sâu vào tư tưởng của họ, vì thế nên mới hỏi như vậy. Tên sắc quỷ Vân Thiên này chỉ biết mỹ nữ, chứ đâu hề quan tâm nhiều đến thế, hắn nghe vậy thì không khỏi cười đáp:
- Nào có chứ, Lạc Na, nàng và Lệ Toa đều xinh đẹp thế này, ta rất quý mến.
Từ trước tới giờ, bọn họ chưa được ai khen ngợi như vậy, nên Lạc Na và Lệ Toa đều vui vẻ hỏi lại:
- Thật sao?
Có cơ hội tán dương mỹ nữ, Vân Thiên tất nhiên là không thể bỏ qua, hắn lập tức thi triển miệng lưỡi dẻo quẹo:
- Ta có thể bảo chứng, trăng sáng trên trời đêm, hoa tươi đang khoe sắc đều không đẹp bằng một phần vạn của các nàng.
Lời này tuy có chút khoa trương, nhưng nữ nhân có ai mà không thích nghe người khác ngợi khen dung mạo của mình, đặc biệt là Yêu tộc vốn luôn bị người ta khinh ghét. Trong lòng Lệ Toa và Lạc Na không còn gì sung sướng bằng, chỉ thấy nam tử đến từ thôn làng xa xôi này rất thân thiết và thú vị.
Khi chiếc đồng hồ ma pháp trên bàn báo nửa đêm, chỉ còn vài giờ Thần Phong nữa là trời sáng, lúc ấy Lệ Toa và Lạc Na mới lưu luyến rời khỏi. Vân Thiên cũng đưa ánh mắt lưu luyến nhìn bọn họ đóng cửa lại, chỉ hận không thể lưu hai nàng lại, tuy nhiên, hắn vẫn chỉ có sắc tâm mà không có sắc đảm, chỉ đành bỏ qua đầy nuối tiếc.