Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vân Thiên

Chương 5: Chết không chừa (1)

Chương 5: Chết không chừa (1)





Đó vốn là lời nói trong lúc tức giận, nhưng Tiêu Băng cũng biết đối với Vân Thiên thì việc đó khó bằng lên trời. Tuy nhiên, nàng đã quên mất một chuyện, đó là Vân Thiên ngoài việc là một “lại quỷ” (quỷ lười) thì còn là một sắc quỷ, nghị lực ở phương diện đó rất kiên định. Hơn nữa, Tiêu Băng từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân, dáng người phát dục khá sớm, yểu điệu phong mãn, có thể nói là vô cùng hấp dẫn đối với gã tiểu sắc quỷ Vân Thiên này. Khi hắn vừa nghe nói có cơ hội chiếm tiện nghi thì liền quyết chí vươn lên. Thiên tư của hắn vốn dĩ rất thông minh, chỉ là tương đối lười biếng và mất tập trung mà thôi, thế nhưng lần đó hắn lập chí học hành nên lập tức như hỏa tiễn xuyên không, chỉ trong vỏn vẹn một năm mà đã trở thành người đứng sau Tiêu Băng – người luôn đứng đầu các kỳ thi trong trường - ở mỗi đợt tiểu khảo. Việc ấy đã khiến nàng buồn bực mất một khoảng thời gian. Tuy nhiên, sau kỳ thi ấy thì Vân Thiên liền mất đi động lực học tập, đã trở lại nguyên hình và vẫn chứng nào tật nấy. Suốt thời gian trung học cấp một mới để cho Tiêu Băng yên vị, bằng không thì vị trí thứ nhất tuyệt đối còn chưa tới phiên nàng.

Tiêu Băng không ngờ Vân Thiên thật sự có thể làm được, và nàng cũng không thể hủy lời hứa, nhưng nếu để gã sắc quỷ này sờ mó thì quá thiệt thòi, nên chỉnh lại lời hứa thành sờ qua lớp quần áo. Vân Thiên vui vẻ đáp ứng, và cũng không có hành động vượt rào. Dù cho chẳng đi đến đâu nhưng vẫn khiến hắn rất hưng phấn. Tiêu Băng những tưởng việc này đã qua rồi, ai ngờ khi lên trung học cấp một thì hai người lại học cùng lớp, hơn nữa Vân Thiên lại đã nghiện việc sờ mó, nên cứ như là tên bắn ra không thể thu lại, từ đó hễ có cơ hội là lại lén lút chiếm tiện nghi của nàng. Thậm chí, hắn còn đạt điểm vừa đủ, miễn cưỡng chen chân vào trung học cấp hai để hai người lại học cùng lớp, cho dù ở họ không ngồi còn cùng bàn thì cơn ác mộng của Tiêu Băng vẫn cứ tiếp diễn.

Cho đến khi vào đại học, hai người lại cùng học chung một lớp. Tiêu Băng thủy chung vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Vân Thiên. Đấy coi như là nàng xui xẻo, lúc ấy, Vân Thiên tuyệt không cố ý lựa chọn để vào cùng một trường đại học với nàng, chỉ là hắn nghe nói trường đại học y khoa tương đối có nhiều mỹ nữ, nên bất kể ba bảy hai mốt, hắn lập tức điền nguyện vọng đầu tiên là được vào học tại trường đó, cả bản khai nguyện vọng của Tiêu Băng cũng còn đến sau cả hắn. Thật là tình cờ đến mức xảo diệu, kết quả trúng tuyển vừa công bố, hai người lại phát hiện ra mình lại có cùng một chuyên ngành, việc ấy chỉ có thể đổ cho vận mệnh an bài mà thôi.

Gặp gã vô lại sắc lang ngồi cùng bàn đeo đẳng suốt từ thuở nhỏ này, Tiêu Băng chỉ đành cam chịu, không biết làm sao hơn, nói:

- Ngươi lại ngủ trong lớp phải không? Được rồi, theo ta quay về, ta nói một tiếng thầy sẽ không truy cứu chuyện vừa rồi của ngươi nữa.

Có lẽ từ nhỏ dã cùng Vân Thiên ngồi chung bàn, nên việc quản thúc hắn đã trở thành thói quen của nàng.

Vân Thiên uể oải đáp:

- Muốn đi thì tự ngươi đi đi, lão tử không theo đâu.

Tiêu Băng vừa định khuyên nữa, đột nhiên Vân Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía sau nàng, hỏi:

- Ủa, tên đó bị sao vậy?

Tiêu Băng tự nhiên nhìn theo hướng mắt của hắn nhưng không phát hiện ra điều gì, lòng thầm kêu hỏng, thì Vân Thiên đã chìa “lộc sơn chi trảo” ập đến đồn bộ cao vút của nàng như điện chớp và sờ soạng một phen.

A!

Tiêu Băng phát ra tiếng thét thất thanh, ngọc chưởng liền vung lên nhanh như chớp, tát liền một cái lên má trái của hắn, miệng mắng:

- Chết cũng không chừa!

Vân Thiên kêu lên thảm một tiếng, hắn bị cái tát này đánh ngã lăn ra đất, rồi không đứng dậy nữa, hai chân không ngừng co quắp.

Tiêu Băng tức khí chưa tiêu, hung dữ mắng:

- Ngươi chết đi!

Nàng nói xong thì định quay người bước đi, lòng hơi bối rối, nhưng thấy Vân Thiên vẫn không hề nhúc nhích, nên dè dặt hỏi:

- Ê, ngươi không sao chứ?

Vân Thiên vẫn cứng đờ toàn thân, tựa như không nghe thấy nàng hỏi.

Trong lòng Tiêu Băng càng lúc càng hỗn loạn, chẳng lẽ mình nổi giận đánh hắn quá mạnh ư? Hắn….hắn thật đã chết rồi sao? Nghe nói đậu tương còn ném chết được người, cái tát đó của mình dám chắc nặng hơn hạt đậu tương nhỏ bé nhiều lắm? Nàng vội vàng quay lại, dùng ngón tay đặt lên mũi Vân Thiên để kiểm tra thử, quá nửa phút sau mà vẫn không thấy hắn hít thở.

Tiêu Băng lập tức bấn loạn, vội ôm Vân Thiên vào lòng và không ngừng lay động, rồi cất giọng nức nở:

- Ngươi đừng làm ta sợ, mau, mau tỉnh lại đi! Ta vô tình thôi, hu hu…

Đột nhiên nàng cảm thấy bầu ngực đầy đặn của mình bị một bàn tay bóp chặt lấy, Tiêu Băng liền hét ầm lên, cúi nhìn xuống thì thấy Vân Thiên ở trong lòng mình đã mở mắt chớp chớp, bàn tay luồn trong áo mình không cần nói thì cũng biết là của hắn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch