Chương 6: Chết không chừa (2) Kỳ thật cái tát đó của Tiêu Băng rất nhẹ, chỉ là Vân Thiên thuận thế trá tử mà thôi.
Tiêu Băng ngượng quá hóa giận, ngọc thù vừa vung lên, Vân Thiên đã tránh sang một bên, cười hì hì nói:
- Đó là lần thứ 326 cô bị ta lừa, sao cô vẫn cứ ngốc như thế? Nếu lúc đó kiểm tra tim của ta thì có phải là sẽ thấy khác rồi không? Vả lại, ta phải chúc mừng cô, ngực lại to lên không ít a, có điều phải chú ý rèn luyện để giữ cho nó căng mọng nhé!
Khuôn mặt Tiêu Băng đỏ bừng, trông chẳng khác nào ráng chiều, nàng lập tức ném bỏ phong thái thục nữ lên chín tầng mây, rồi chửi với giọng đầy phẫn nộ:
- Đồ sắc lang chết toi, sớm muộn sẽ có ngày bị sét đánh chết!
Mắng xong thì nổi giận đùng đùng bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Vân Thiên mặt không đổi sắc cuời nói:
- Hắc hắc, chết cũng đáng!
Rồi hắn đưa tay lên mũi, say mê hít một hơi và nói:
- Thơm thật!
Gần đó có mấy nam sinh đã chứng kiến tất cả mọi diễn tiến, bọn họ vừa tức giận vừa hâm mộ nhìn hắn, khiến hắn đắc ý phi thường. Hắc, lão tử mặc dù cái gì cũng tệ, nhưng lại là nam nhân duy nhất dám giở thủ đoạn trên người Tiêu Băng. Sắc lang trong trường không phải chỉ có một mình ta, nhưng không có ai lại dám can đảm tùy tiện như thế, trong đó cũng còn một nguyên nhân khác, đó là Tiêu Băng rất tinh thông Không Thủ Đạo, nàng đã luyện tập suốt bảy năm, và cũng đã đạt đến đai đen. Với trình độ như thế thì cũng có nghĩa là chọc đến nàng chẳng khác gì chán sống.
Ngoài Vân Thiên, gã sắc lang đầu tiên muốn phi lễ với nàng đã bị đánh gãy xương sườn thành mấy đoạn, và phải nằm viện mất ba tháng. Ngoài gã đó ra, còn có vài tên khốn kiếp có mắt không tròng cũng đã bị giáo huấn không nhẹ, những tên đó nếu không bị thương thì cũng thành tàn phế, tất cả đều là bởi vì bọn chúng gieo gió gặt bão. Hơn nữa, Tiêu Băng là hồng nhân của hội sinh viên và được toàn trường yêu quý, cả ban giám hiệu cũng không truy cứu tội Tiêu Băng đả thương người, mà trái lại, những gã xúi quẩy đó còn bị kỷ luật nặng nề.
Vả lại, kỳ thật Tiêu Băng rất thông minh, từ tiểu học đến đại học, nàng luôn duy trì thành tích là một trong ba người giỏi nhất, trí lực đương nhiên không phải chỉ hư danh, những người khác muốn lừa được nàng thì hẳn là rất khó khăn. Tất nhiên là ngoại trừ tiểu tử Vân Thiên đầy bụng âm chiêu xảo trá này ra. Cũng có thể là từ nhỏ đến lớn, nàng đã bị Vân Thiên lừa gạt quá nhiều lần, nên đã hình thành cái thói quen thất bại trước những mánh khóe của hắn. “Thói quen” có khi lại rất nguy hiểm.
Thiên phú võ học của Tiêu Băng cũng phải quy công lao về cho Vân Thiên. Bắt đầu từ trung học cấp một, nàng đã đến đạo quán chuyên nghiệp luyện tập, để đề phòng bị Vân Thiên quấy nhiễu. Nhưng đáng tiếc là công phu của nàng càng thuần thục thì thủ đoạn đánh lén của Vân Thiên cũng tăng tiến từng ngày, hiện giờ mánh khóe của hắn đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, vô cùng vô tận, và có thể tùy tâm sở dục. Đầu óc hắn vốn thông minh tuyệt đỉnh, nếu chịu khó chuyên tâm làm việc thì tiềm lực sẽ không thể đo lường được.
Vân Thiên thầm nghĩ: “Nha đầu này càng lúc càng dễ đối phó rồi.” Nhớ đến lần trước hắn nói có một bà già ngã sấp trên đường, do những người phụ nữ luôn có lòng trắc ẩn nên lợi dụng trong sát na nàng quay đầu và buông lỏng cảnh giác, hắn lại vuốt đùi nàng mấy lượt, nhưng những câu loại này hắn đã dùng không dưới mười lần a, sao nàng lại còn mắc lừa như thế? Phụ nữ đúng là ngực to não bé, xem chừng lời nói này cũng rất có đạo lý.
Nhớ lại chiến tích huy hoàng của mình liền khiến cho Vân Thiên hết sức đắc ý, mặc dù mỗi lần như vậy đều phải nhận lại năm vết ngón tay, nhưng hắn cho rằng điều đó hoàn toàn đáng giá. Bất quá nha đầu này cũng thật tốt bụng, Vân Thiên thầm nghĩ. Nếu không dựa vào quan hệ của nàng với trường học, có lẽ mình đã sớm bị xử phạt hay đuổi ra khỏi trường rồi. Phải rồi, cha nàng chính là Thủ trưởng quân sự của khu vực này, chỉ cần bịa đặt ra một chút tội danh và trút lên đầu mình thì lão tử ắt sẽ không chịu nổi rồi, hoặc giả ông ta có thể dùng súng máy mà bắn mình thành cái tổ ong, hoặc dùng tạc đạn để nổ tung mình thành tương thịt để trừ hại cho dân, v…vv….
Vân Thiên chợt nảy ra một ý nghĩ: “Không chừng nàng thích lão tử cũng nên, hắc!”
Chỉ tiếc là trong lòng hắn biết rõ, điều ấy chỉ thuần tùy là suy nghĩ tự sướng của mình.