“Con Đường Lôi Đài xem ra thật sự là lâu không chiến trận, bộ pháp cùng tư thế còn tỏ ra gượng gạo, tạo thành phát lực không đủ, đối diện nếu lợi hại một chút nữa, hắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy, nhưng hắn mấy năm nay bận rộn làm ăn cũng không hoang phế rèn luyện nha, thể lực, lực lượng cùng nhanh nhẹn đều bảo trì không tệ, trải qua hai ba trận đấu nữa, hẳn là có thể khôi phục bảy tám phần tiêu chuẩn lúc toàn thịnh.” Lâu Thành ở đáy lòng phân tích tình trạng, nghĩ lại lại lâm vào tự hỏi, “Nếu ta phải giao thủ với hắn, ta nên ứng đối như thế nào, phá chiêu như thế nào...”
Suy nghĩ này vừa nổi lên, trong đầu hắn tổ chức lại hình ảnh trận đấu, mang vị tuyển thủ nghiệp dư tứ phẩm kia đổi thành mình, tái hiện và phân tích từng chiêu từng thức của “Con Đường Lôi Đài”, thôi diễn thủ đoạn nên chọn dùng, mô phỏng thực chiến, trong bất tri bất giác, “Con Đường Lôi Đài” một cước đá đối thủ ra khỏi lôi đài, kết thúc trận đấu.
“Nhất Quyền Vô Địch” lập tức chụp ảnh tư thế thắng lợi cho hắn, tải lên bài viết trực tiếp:
“Lộ gia ba phút đánh bại đối thủ!”
Lâu Thành cắt ngang mô phỏng, nhìn thoáng qua ảnh chụp, chỉ thấy trán “Con Đường Lôi Đài” có mồ hôi rõ ràng, đang theo gò má trượt xuống.
“Thể lực của hắn vẫn là có vấn đề không nhỏ, đây cũng không phải là điều trong thời gian ngắn có thể khôi phục...” Lâu Thành khẽ gật đầu, nhìn theo hai vị bạn trên diễn đàn rời khỏi, đứng dậy đến quầy phục vụ xin lấy một phần bảng đối chiến bằng giấy, tìm kiếm tin tức trận đấu vừa rồi, để tra xem tên họ chân thật của “Con Đường Lôi Đài”.
“... số 173, Chu Viễn Ninh, hai mươi chín tuổi, chuyên nghiệp cửu phẩm, người tỉnh Hắc Sơn, sở trường ‘Cửu Tiêu Thần Phong Quyết’ chi ‘Hô Khiếu Bát Hình’ ... Thì ra ‘Con Đường Lôi Đài’ sắp ba mươi, hắn trước kia có võ giả nổi tiếng làm sư phụ tựa như là thật, ha ha, hắn chém gió xem ra cũng có thành phần chân thật, cùng lắm khoa trương không ít...” Lâu Thành thuận tay đòi thêm phần tư liệu chi tiết của “Con Đường Lôi Đài”.
“Cửu Tiêu Thần Phong Quyết” ở dân gian có cái xưng hô không đủ chuẩn xác lại thông tục dễ nhớ—— “Phong bộ tuyệt học”, “Con Đường Lôi Đài” truyền thừa “Hô Khiếu Bát Hình” cho dù chưa chính thức bái sư, hẳn là cũng từng nhận võ giả nổi tiếng chỉ điểm.
Thu hồi tư liệu, Lâu Thành đi lôi đài khác xem trận đấu, chờ hắn đi xa, các cô nương quầy phục vụ lợi dụng thời gian rãnh rỗi gián đoạn, lại một lần châu đầu ghé tai.
“Tôi tra chút, hắn lại thắng! Xem ra thật là cao thủ có thực lực.”
“Ừ, quá nửa khinh thường tham gia thi đấu định phẩm nghiệp dư.”
“Loại nam hài tử tính cách này tôi thích nhất, không biết hắn ngày mai sẽ gặp đối thủ thế nào, cô nói chúng ta nên mang trận đấu của hắn đề cử cho người xem hay không?”
“Vẫn là chờ một chút nữa xem thêm đi, miễn cho lãng phí cảm tình.”
Mấy vị cô nương thảo luận cao hứng phấn chấn, loại cao thủ mình khai quật ra này so với cường giả ban tổ chức tuyên truyền càng có cảm giác thân cận hơn.
...
Xem một rồi lại một trận đấu, trong đầu Lâu Thành dần dần tràn ngập đủ loại chiêu thức, trong lòng không ngừng suy diễn bản thân ứng đối, đến khoảng bốn giờ, hắn rốt cuộc ngồi không yên nữa, rời sân vận động võ đạo, trở lại khách sạn dừng chân, đặt áo khoác ở trong phòng, bản thân đi công viên nhỏ phụ cận, bắt đầu từng chiêu từng thức diễn luyện ứng đối dự đoán vừa rồi, trước mặt tựa như có kẻ địch giả tưởng.
Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích được đánh ra từng đòn, trình tự bên trong bản thân “Cuồng Phong Bạo Tuyết” “Đại Tuyết Băng” ba tổ chiêu thức này bị đánh tan, không ngừng tổ hợp lại, luyện đến chỗ say sưa, sâu trong mắt Lâu Thành một mảng lạnh như băng, bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng quyền cước lại gào thét thành tiếng, điên cuồng hung mãnh.
Tư thế biến đổi, hắn không dựa theo ba tổ chiêu thức hạn định để tổ hợp lại nữa, mà là mang toàn bộ hai mươi tư đòn hoàn toàn đánh loạn, dựa theo chiêu thức kẻ địch dự đoán hạ bút thành văn, tùy ý chỉnh hợp, từ bắt đầu ngây ngô hỗn độn, phát triển đến về sau là vật truyền tải ý tưởng.
“Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích” phân chia chiêu thức vốn là nhằm vào người mới học, dễ dàng cho mau chóng nắm giữ, trung tâm thật ra là ba phép quan tưởng —— “Cuồng Phong Bạo Tuyết”, “Hàn Ý Nhập Cốt” cùng “Đại Tuyết Băng”, coi đây là căn cơ, có thể tự hành tổ hợp mỗi một đòn trong hai mươi tư đòn.
Đấm bổ, giật cùi trỏ, đá thấp, đấm thọc, chưởng nhanh, áp sát người, liên hoàn đánh ra, tiêng vang thanh thúy không dứt, tiếng gió gào thét, vậy mà có cảm giác nổ vang, như là núi tuyết sụp đổ, chậm rãi, vùi lấp tất cả!
“Phù!” Lâu Thành thu hồi quyền cước, bày ra tư thế cuối cùng, phun ra một ngụm khí màu trắng như mũi tên.
Trên mặt hắn hiện lên vui sướng rõ ràng, bụng dưới một mảng ấm áp, Kim Đan chia dòng băng hỏa, vuốt ve sự mỏi mệt.
Rốt cuộc có cảm giác “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích” đăng đường nhập thất, dung hội quán thông không ít!
Ở phụ cận tùy ý ăn bữa chiều, Lâu Thành trở lại khách sạn, việc trước hết làm chính là mở ra máy tính, kết nối di động, mang giọng nói kia của Nghiêm Chiêu Kha trước đó phục chế bảo tồn đến trong phần cứng, tránh cho di động hư hao vân vân các loại sự việc tạo thành nó mất đi.
Đây là ký ức tốt đẹp đáng giá trân quý cả đời!
Làm xong tất cả cái này, hắn mở ra QQ, mang vừa rồi luyện võ thu hoạch nói cho Nghiêm Chiêu Kha, mà Nghiêm Chiêu Kha cũng mang cảm thụ buổi chiều học tập võ công gia truyền chia sẻ với hắn.
Ngồi ở trong phòng đơn sơ, thân ở trong thành thị xa lạ, công viên bên ngoài là giọng địa phương có chút nghe không hiểu lắm, Lâu Thành lại cảm nhận được ấm áp làm người ta mỉm cười làm người ta yên tĩnh vui vẻ.
...
Sáng sớm hôm sau, ông chú áo jacket da đổi một cái áo lông màu đen, kéo hai đồng bạn tuổi tương đương, đi tới trước màn hình lớn.
“Tôi nói cho các ông, tôi phát hiện một cao thủ rất lợi hại, cậu ta còn chưa có phẩm giai...” Ông chú áo jacket da giải thích thu hoạch hai ngày qua của mình, ngẩng đầu, nhìn về phía bảng đối trận không ngừng cuộn, “số 656, Lâu Thành...”
...
Đôi tiểu tình lữ ngày hôm qua dẫn theo mấy bạn học, líu ríu nói chuyện, đến gần màn hình lớn.
“Cao thủ ngày hôm qua mình biết đó, cao thủ chưa phẩm giai!” Cậu nhóc kia trong tiểu tình lữ chỉ vào bảng đối trận nói, “Ừm, số 656, Lâu Thành...”
...
Lưu Ứng Long cùng các sư đệ sư muội bị đào thải lại một lần nữa tới sân võ đạo, nhìn chăm chú vào màn hình lớn.
“Số 656, Lâu Thành...” Hắn lặng lẽ lẩm bẩm, chờ đợi bảng đối trận lật trang.
Đột nhiên, ánh mắt hắn co lại, lộ ra một tia mỉm cười nói:
“Thú vị rồi...”
...
Lâu Thành quấn áo lông ở ngoài quần áo võ đạo, theo đám người đến một màn hình lớn gần nhất, lần thứ ba tìm kiếm tên của mình.
“Lôi đài thứ hai, trận đấu thứ mười, ‘số 819’, Kim Đào, mười chín tuổi, nghiệp dư nhất phẩm, ‘số 656’, Lâu Thành, mười tám tuổi, chưa có phẩm giai.”
Nhìn thấy tin tức này, Lâu Thành cũng không bất ngờ, đến trận đấu vòng thứ ba, lôi đài cũng giảm bớt thành năm cái, gặp cao thủ nghiệp dư nhất nhị tam phẩm là sự kiện tỷ lệ đại khái.
Chỉ là hơi thiếu may mắn, không phải nghiệp dư tam phẩm...