Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 570: Gái ngành có tâm

Chương 569: Gái ngành có tâm
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​




Theo hướng ngón tay của tên trung niên nam nhân chỉ, mấy trăm người có mặt ở đây lúc này đều nhìn thấy đối tượng mà hắn chỉ, lập
tức hơn một nửa trong số đó đều lộ ra vẻ kinh diễm hoặc là biểu tình đầy hâm mộ đố kị uất hận, còn một nửa số còn lại chính là số
người vùa từ trên xe khách lúc nãy xuống, họ thì chỉ cảm khái trong lòng, đúng là hồng nhan họa thủy a!

Người mà tên trung niên nam nhân kia chỉ vào chính là Tống Oánh – người vừa gián tiếp gây ra một cuộc xung đột trên xe.

Mỹ nữ trẻ tuổi kia nhìn Tống Oánh một cái, sau khi thấy rõ dung mạo của nàng thì cô ta lập tức ngẩn người ra, dường như cô ta chưa
bao giờ gặp ai đẹp đến như thế, nhưng chỉ ngẩn ra một lúc, cô ta lập tức quay về phía trung niên nam nhân kia:

-Con lợn chết tiệt, ngươi đúng là đồ óc lợn mà, chỉ bằng ngươi mà cũng dám có ý tứ với người ta? Người ngươi nhìn như con lợn, não
cũng ngu như lợn ấy, cùng lắm thì cũng chỉ bao được loại hàng nhái sinh viên như ta thôi!

-Đê mờ, sao lão tử lại không thể đánh chủ ý lên người nàng chứ…chờ đã..cô có ý gì? Cái gì mà hàng nhái sinh viên? – tên trung niên
nam tử dường như nghe ra được chút gì đó không đúng, lập tức căm phẫn chất vấn:

-Cô không phải là sinh viên?

-Bây giờ lão nương tất nhiên là sinh viên, nhưng mà lão nương học đại học cũng chỉ là để đối phó với loại nam nhân thối như ngươi mà
thôi! – mỹ nữ trẻ tuổi kia mặt không đổi sắc, dường như cô ta không thèm để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh:

-Trước đây lão nương làm gái ngành, lúc kiếm ít thì một ngày chỉ được có vài trăm tệ, may mà lão nương thông minh, biết rõ thời đại này
muốn làm gái ngành cũng phải có cái mác ngon, có người gắn mác minh tinh một đêm kiếm được cả trăm vạn, lão nương không có
nhiều tiền như thế đẻ lăn xê mình cho nên chỉ có thể gắn mác sinh viên cho mình, bỏ ra chút tiền xin vào học đại học, sau đó thì đi lừa
mấy con lợn thích bao nuôi sinh viên như ngươi, một tháng kiếm vài chục vạn quá nhẹ nhàng, nhưng mà ai bảo đồ óc lợn như ông quá
dễ lừa, chỉ một tháng mà lão nương đã moi được vài triệu bạc, nếu không phải là hôm nay hơi tham một chút thì đã làm quả hơn chục
triệu rồi.

Mọi người xung quanh nhất thời trừng mắt há mồm, nữ nhân này cũng thật quá là cường cmn hãn đi.

-WOW, con hàng này cũng khá là cá tính đấy chứ! – Lưu Phong nhịn không được khen một câu.

Không ít người cũng tán thành sâu sắc, cho dù là mấy nam nhân trước kia khinh thường mỹ nữ này vì tiền mà chấp nhận bị bao nuôi thì
bây giờ cũng nghĩ là cô gái này thực sự khá cá tính.

-Làm gái ngành cũng có tâm như vậy! – có người thầm nhủ, cô nàng này đúng là có tâm vl.

-Đê mờ, tiện nhân, cô dám lừa ta? – trung niên nam nhân tức xì khói đầu.

-Ai lừa ngươi chứ? Bây giờ ta vẫn là sinh viên chính quy đấy, có trách thì nên trách trường đại học ấy, ta chỉ bỏ ra có chút tiền, thuận
tiện câu dẫn một tên trong ban tuyển sinh là người ta đã cho ta đi học đại học rồi, có lừa cũng là bọn hắn lừa ngươi nhé! – mỹ nữ kia
không cho là đúng:

-Thôi đi, xem ra con lợn chết tiệt nhà ngươi chắc cũng không chịu mua nhà cho ta đâu, lão nương đi đây, đi tìm một kẻ óc lợn mới vậy!

-Đứng lại! – trung niên nam nhân đột nhiên phẫn nộ hét lên:

-Chúng ta đã nói trước là bao nuôi hết một tháng, hợp đồng còn ở chỗ ta, thời gian còn chưa hết đâu!

-Đồ óc lợn, hợp đồng đó có thể có hiệu lực sao? Không hiểu gì về pháp luật cả! – mỹ nữ kia quay về phía trung niên nam nhân giơ
thẳng ngón giữa lên sau đó ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước ra ngoài và biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Đợi cô gái ngành vừa có tâm vừa có cá tính kia rời đi xong mọi người mới dùng ánh mắt quái dị nhìn trung niên nam nhân, con hàng này
đúng là đen cmn đủi, vứt đi vài trăm vạn để bao một cô sinh viên rởm thì cũng thôi đi, bây giờ còn bị người ta khinh bỉ nữa…đúng là bị
kịch.

Hiển nhiên tên gia hỏa này cũng cảm nhận được mọi người đang cười nhạo hắn, điều này làm hắn rất buồn bực, hắn lúc nào cũng cho
rằng mình là người có tiền, thích bao ai thì bao, nhưng giờ tiêu nhiều tiền như thế mà bao phải hàng rởm đúng là quá mất mặt, hơn nữa
còn bị con hàng kia khinh bỉ trước mặt bao nhiêu người, thật đúng là vô cùng nhục nhã, hắn cần lập tức vãn hồi chút mặt mũi cho mình.

Tên gia hỏa này chỉ chăm chăm tìm cách lấy lại tôn nghiêm nên đã làm ra một quyết định khiến cuộc đời của hắn càng thêm bi kịch
hơn, hắn đến trước mặt Tống Oánh khẽ nghiêng đầu:

-Cho một cái giá đi, một tháng cô muốn bao nhiêu, 10 triệu thế nào hả?

Mọi người cạn cmn lời với tên này, con hàng này bị nữ nhân sỉ nhục, kết quả là lại muốn tìm lại tôn nghiêm của mình trên người một nữ
nhân khác sao? Nhưng mỹ nhân này rõ ràng đã có chủ rồi.

Mấy người trong đoàn đi xem nhà kia càng cạn lời hơn, tên gia hỏa này vừa bị một nữ nhân đả kích xong ,bây giờ sợ là sắp phải chịu
một trận đòn từ một đám nam nhân rồi.

-Cmn, cô gái kia nói không sai, ngươi đúng là óc lợn mà, ngươi không nhìn ra được nàng là hoa đã có chủ rồi sao? – Lưu Phong bi phẫn
nói, cmn lại có chuyện gì nữa đây.

-Có chồng rồi thì sao chứ? – trung niên nam nhân cười lạnh một cái:

-Lão tử có tiền, trên đời này không có việc gì là tiền không làm được hết, có tiền có thể xui khiến ma quỷ, ta có tiền lại không thể để
người khác nhường vợ lại sao?

Không đợi Lưu Phong kịp nói, trung niên nam nhân kia đã nhìn về phía Đường Kim, một bộ dáng rất bố đời kiêu căng nói:

-Tiểu tử, cho một cái giá đi, đem vợ ngươi để lại cho ta, 10 triệu không được thì 20 triệu, 20 triệu không được thì ta đưa 50 triệu, còn nữa,
ngươi không phải là muốn mua nhà sao? Đưa vợ ngươi cho ta thì nhà ở đây sẽ tùy ngươi chọn…

-Ngươi thực sự lắm tiền như vậy sao? – Đường Kim cuối cùng cũng lên tiếng.

-Đó là đương nhiên, ta cái gì cũng có thể thiếu chỉ có cmn tiền là không thiếu thôi.. – trung niên nam nhân đắc ý nói.

-Ta đã nói hôm nay ta chỉ muốn cùng bảo bối Tống Oánh đi chơi mà thôi, cho nên ta cũng lười động thủ. – Đường Kim nhìn Lưu Phong
một cái:

-Các người làm việc đi, hắn đã lắm tiền như vậy thì ta nghĩ hắn cũng đủ tiền trả viện phí đấy, các người hạ thủ nhẹ một chút, chỉ cần
cho hắn nửa đời còn lại nằm trên giường bệnh làm bạn với bác sĩ, sống chung với thuốc men là được.

-Huynh đệ, ta chỉ chờ có câu này của ngươi! – Lưu Phong lập tức xông lên, một quyền chốt ngay vào mặt trung niên nam nhân, đồng
thời miệng hô lớn:

-Các huynh đệ, hạ thủ nhẹ một chút, đừng đánh chết hắn.

-Hạ thủ nhẹ một chút?
Mấy người đứng xem nhìn cả đội Đồ Long tiểu tổ đang xông lên, nhìn bọn họ đang thi triển quyền cước loạn xạ nhất thời cảm đám đều
cạn cmn lời, thực ra mọi người đều thấy tên trung niên nam nhân kia khá là gợi đòn nhưng mà đám người này rốt cuộc là ai? Cái gọi là
ra tay nhẹ một chút chính là không đánh chết người sao?

Mấy phút đầu thì mọi người còn có thẻ nghe được tiếng hét thảm của trung niên nam nhân nhưng sau đó thì họ không còn nghe thấy gì
nữa, vài phút sau thì cả đội kia mới dừng tay lại còn tên trung niên nam nhân đã bị đánh thành đầu heo cmnr, rõ ràng là đã hôn mê
nhưng chắc là chưa chết.

Lại thêm vài phút nữa thì cảnh sát và xe cứu hộ đều tới, chỉ là mọi người vốn nghĩ là cảnh sát sẽ bắt đám người này nhưng ai ngờ cảnh
sát tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh, xe cứu hộ cũng rất nhanh đã rời đi, đương nhiên là còn mang theo tên trung niên nam nhân kia nữa.

-Cái này…chúng ta có xem nhà nữa không? – mỹ nữ muội muội bất động sản kia nhỏ giọng hỏi Lưu Phong một câu, lúc này thì kẻ ngốc
cũng nhìn ra được là đám người này lai lịch không bình thường.







Trang 240# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch