Thiếu nữ áo đỏ thấy chàng đột nhiên bật khóc, vội hỏi:
- Tại sao ngươi lại khóc?
Nghe giọng nói thì dường như nàng rất kinh hãi trước việc chàng bật khóc vậy.
Khương Cổ Trang nghe nàng hỏi vậy thì không biết nên khóc hay cười, lúc đó mới biết thiếu nữ này không biết tí gì về những chuyện bên ngoài, không khỏi nổi tính trẻ con, lau nước mắt, vẻ tinh nghịch:
- Được rồi, ta không khóc nữa, ta cười cho ngươi xem!
Nói xong chàng há miệng cười "Hà hà hà".
Thiếu nữ áo đỏ cũng bật cười vui vẻ, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cất giọng ngọt như mía lùi nói:
-Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta?
Từ trước tới nay Khương Cổ Trang chưa từng được người khác coi trọng như vậy. Lúc này chàng cảm thấy mình ở trước mặt thiếu nữ áo đỏ thì hoàn toàn được tự do thoải mái, không chút gò bó, không cần phải đề phòng chuyện gì, cũng không sợ bị cười nhạo. Nước mắt rưng rưng, chàng cười bảo:
- Ngươi hỏi ta nhiều như vậy bảo ta làm sao mà trả lời nổi!
Thiếu nữ áo đỏ vẫn vô cùng vui vẻ, hai má đỏ hồng, mặt tươi như hoa. Nàng vui sướng nhìn Khương Cổ Trang, đưa tay ra nắm lấy tay phải chàng rồi dịu dàng bảo:
- Đi nào, theo ta vào trong phòng, hai ta nói chuyện cho thật đã!
Nói xong, nàng cẩn thận đẩy cánh cửa đá.
Khương Cổ Trang đứng sau, không khỏi thất kinh, nghĩ thầm: “Công lực ta tuy chưa thể nói là đã tới mức tuyệt đỉnh, nhưng được phụ thân và Lưu thúc rèn luyện, nghĩ chắc không đến nỗi kém lắm. Vừa rồi có chút sức lực nào ta đều đã dùng hết mà cánh cửa đá đó vẫn không hề lay chuyển, thế mà cô nương này cứ cười cười nói nói, tiện tay đẩy một cái đã mở ra được, không phải cố gắng tẹo nào, nội lực thật quá là kinh người”.
Thiếu nữ áo đỏ cũng chẳng để cho chàng kịp nghĩ nhiều, vội lôi chàng vào trong rồi tiện tay lại đóng sập cửa đá lại. Nàng ghé sát tai chàng thì thầm:
- Tiểu ca ca, nghìn vạn lần không nên gây ra dù chỉ một chút, một chút tiếng động nào đấy!
Khương Cổ Trang cảm thấy đôi môi anh đào ghé sát bên tai, hơi thở thơm như hoa lan, mùi hương thiếu nữ thấm vào tận ruột gan bất giác ngoan ngoãn:
- Ta nghe lời nàng!
Thế rồi chàng như một tên trộm rón rén theo sau thiếu nữ áo đỏ đi về phía trước.
Qua khỏi cửa đá, bên trong không ngờ lại là một tòa thành nhỏ bằng đá.
Khương Cổ Trang cảm khái một hồi, nghĩ thầm: “Nếu như đứng ở trên đầm Bích Thủy, ai dám nghĩ dưới đáy đầm lại có một chốn thần kỳ như thế này. Thực là một kỳ quan do thiên nhiên tạo ra”.
Vòng qua mấy khúc quanh, thiếu nữ dừng bước, quay đầu lại nhìn Khương Cổ Trang cười ngọt ngào :
- Tới rồi.
Nói xong, nàng đẩy cửa bước vào.
Cửa vừa mở liền có ánh sáng dìu dịu ùa ra. Khương Cổ Trang vô cùng phấn chấn, cảm thấy khoan khoái hoạt bát hẳn lên. Một ngày không có ánh mặt trời quả là dài như một năm.
Thiếu nữ áo đỏ dẫn Khương Cổ Trang vào trong phòng, đóng cửa lại rồi nhảy nhót hò reo như thể vừa làm được một việc khiến nàng cực kỳ vui sướng vậy.
Khương Cổ Trang ngồi trên giường, cảm nhận được mùi thơm dễ chịu vây quanh, bất chợt chăm chú quan sát căn phòng.
Căn phòng không lớn, nhưng được dọn dẹp cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, mặt bàn sạch bóng như gương, không vương một hạt bụi. Trên vách tường khảm đầy dạ minh châu, phát sáng rực rỡ khiến cho căn phòng tràn đầy ánh sáng ấm áp nhu hòa.
Khương Cổ Trang đếm nhẩm, ít nhất cũng phải có đến hai chục viên, nghĩ thầm: "Bất kỳ viên nào trong đó đều là bảo vật vô giá! Ngay trong hoàng cung cũng không xa hoa đến mức dùng dạ minh châu chiếu sáng như thế này! Ở đây mới chính thức cảm giác được tiền tài như đất bùn mà thôi."
Trên bàn có bày hoa tươi, bó đỏ rực, bó tím sẫm, đều là những loại hoa mà Khương Cổ Trang không biết tên là gì. Còn có một bồn thủy tinh lớn nuôi rất nhiều loại cá hiếm lạ.
Khương Cổ Trang hít mạnh một hơi, thầm khen: "Mùi hoa này thật dễ chịu!"
Đột nhiên, chàng nghe thấy trên đầu có mấy tiếng kêu "Chí…chí …" quái dị vọng xuống làm chàng giật nảy mình. Ngẩng đầu nhìn lên, chàng thấy có hai con khỉ nhốt trong chiếc lồng sắt trên nóc nhà. Chúng đang nhìn chàng nhe răng trợn mắt, vò đầu bứt tai làm mặt quỷ nhát.
Thiếu nữ áo đỏ thấy chàng kinh ngạc, thích thú, hết nhìn đông lại nhìn tây, không khỏi bật cười "Khì" một tiếng. Đôi mắt tinh nghịch của nàng nhìn chằm chằm vào mặt chàng lộ vẻ thích thú dường như khuôn mặt xấu xí của Khương Cổ Trang khiến nàng nhìn mãi cũng không thấy chán. Nàng ngồi xuống bên cạnh Khương Cổ Trang, xoay đầu chàng lại rồi ngẩng mặt lên vừa nhìn vừa cười: “Tốt rồi! Hai ta ở đây có thể nói chuyện thoải mái.