Chương 20: Thiên anh thần đan (phần thượng)
(2) Chàng thở phào một hơi dài. Thì ra chàng sợ bóng sợ gió thế thôi chứ thật ra làm gì có con quái thú một mắt nào.
Cửa!
Khương Cổ Trang vô cùng mừng rỡ. Có cửa thì chắc chắn phải có phòng ốc, có phòng ốc thì chắc chắn có người ở.
Trong phòng đó là ai? Chẳng lẽ lại là nơi giam cầm Đoạt Mệnh Thần Ni như Lưu thúc nói.
Mặc kệ trong đó là ai, chỉ cần là người là được.
Khương Cổ Trang hét lớn:
- Ta…tới…rồi!
Trong bóng đêm, giọng chàng vang rền, truyền đi rất xa.
Khương Cổ Trang rảo bước đi tới trước cửa đá, hai tay gắng hết sức đẩy mạnh. Nhưng dù chàng cố sức thế nào, cánh cửa đá vẫn đóng chặt không nhúc nhích.
Chàng chán nản ngừng tay, chân đá loạn vào cửa đá, hét lớn:
- Bên trong là ai, Khương Cổ Trang tới rồi!
- Ai ở bên trong hả, cha ngươi là Khương Cổ Trang tới rồi đây, còn không mau mở cửa!
Đúng lúc chàng đang hoa chân múa tay hò hét đến khản cả giọng, bỗng nhiên bóng đỏ loáng lên, một thiếu nữ áo đỏ từ trên nóc cửa đá bay vụt xuống.
"Bốp" một tiếng vang lên. Khương Cổ Trang thấy mặt đau rát, trong chớp mắt chàng đã bị thiếu nữ áo đỏ tát cho một cái như trời giáng.
Thủ pháp của thiếu nữ áo đỏ quá nhanh, Khương Cổ Trang còn chưa nhìn rõ đã thấy mặt đau rát.
Chàng ngạc nhiên nhìn thiếu nữ áo đỏ, thôi không mắng nhiếc la lối om sòm nữa.
Thiếu nữ áo đỏ nhiều nhất chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mày lá liễu, mũi dọc dừa, mắt sáng như sao, răng trắng môi hồng, xinh đẹp tuyệt trần. Có điều làn da nàng lại trắng quá mức còn vẻ mặt thì vô cùng kinh ngạc cứ nhìn Khương Cổ Trang chằm chằm.
Khương Cổ Trang biết gương mặt mình đã hoàn toàn bị hủy hoại, xấu xí thê thảm nên vội nhanh tay bưng mặt, hỏi:
- Ngươi là Đoạt Mệnh Thần Ni Trình Dật Tuyết sao?
Thiếu nữ áo đỏ dường như không hề để tâm tới gương mặt xấu xí của chàng, đáp:
- Ồ, làm sao ngươi biết tên sư phụ ta? Ngươi là ai? Tại sao lại chạy vào đây, ngươi đứng đây kêu gào hò hét làm gì? Ngươi không sợ bị sư phụ ta giết...
Từ khi bị Đoạt Mệnh Thần Ni bắt đến đây, ngoài sư phụ ra thì thiếu nữ áo đỏ chưa từng thấy một ai khác nên Khương Cổ Trang đột ngột xuất hiện như một vị khách từ cõi khác tới vậy, làm sao không khiến nàng kinh ngạc. Nàng hưng phấn đỏ bừng hai má, mồm miệng liến thoắng hỏi liền một mạch mấy vấn đề.
Khương Cổ Trang thốt:
- Nàng...
Chữ "Nàng" vừa mới ra thoát khỏi miệng chàng, thiếu nữ áo đỏ đã vội vàng dùng bàn tay mềm mại trắng nõn bịt miệng chàng lại, hạ giọng thì thào:
- Hừ! Ngươi muốn tìm cái chết hả, ngươi nói to như vậy, nếu sư phụ ta nghe thấy...
Nói tới đây, nàng lấy tay làm bộ chém ngang cổ mình một nhát rồi thè lưỡi ra, ra hiệu sẽ bị chém rụng đầu.
Khương Cổ Trang không nhịn được bật cười.
Ai ngờ thiếu nữ áo đỏ ngây người nhìn chàng, nói:
- Ngươi cười thật là ưa nhìn!
Khương Cổ Trang lúng túng, thầm nghĩ nàng nói thế chẳng phải cố ý trêu cợt ta sao? Nghĩ tới bộ mặt xấu xí của mình, ai gặp cũng sợ. Trước đây, khi chàng cùng Lưu thúc ăn xin trên phố cũng gặp không ít cô nương xinh đẹp, nhưng hễ vừa thấy mặt chàng là như thấy ôn thần vậy, cô nào cô nấy vội vã tránh xa. Hôm nay bỗng nhiên lần đầu tiên được nghe có người khen chàng cười dễ thương, hơn nữa câu đó còn được nói ra từ miệng một mỹ nữ tuyệt sắc. Vì vậy chàng mắc cỡ cúi gằm đầu xuống không dám nhìn thiếu nữ áo đỏ.
Thiếu nữ áo đỏ cười hì hì, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi, vừa rồi ta đánh ngươi có đau không? Vì ta sợ sư phụ nghe thấy!
Nói xong, nàng thò tay ra xoa má Khương Cổ Trang. Bàn tay mềm mại trắng như ngó sen vuốt ve trên má, lập tức chàng cảm thấy mát rượi.
Khương Cổ Trang để mặc cho nàng xoa má, chàng ngẩng đầu lên, không ngăn được hai dòng lệ.
Khương Cổ Trang nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc khi còn nhỏ, chàng và Nhu nhi chơi đùa trên sườn núi, tiết xuân ấm áp, hoa dại nở đầy khắp nơi, Nhu nhi cũng từng xoa má chàng như thế này. Nhưng chỉ sau một đêm tất cả đã biến thành tro bụi. Từ đó về sau, lưỡi hái của Tử thần luôn lơ lửng trên đầu, thật không có gì khiến cho chàng cảm thấy hạnh phúc nữa.