Mọi người theo tường lục lọi đi về phía trước, không bao lâu liền chấm dứt, Thạch Trung Ngọc vỗ vỗ vách tường cứng rắn nói:
- Phía trước không có đường.
- Vậy mọi người ở phụ cận tìm một chút, xem có cơ quan gì không, Hướng Lam, ngươi thả Hỏa Cầu Thuật, mọi người chú ý một chút, chúng ta không thể thả quá nhiều Hỏa Cầu Thuật, bằng không sinh mệnh liền không thể bảo đảm.
Cơ Như Nguyệt nói.
Hướng Lam cực kỳ nghe lời thả Hỏa Cầu Thuật, Thạch Trung Ngọc cùng các cô nương đều mở to hai mắt nhìn, đáng tiếc, ánh sáng của Hỏa Cầu Thuật chỉ giằng co ngắn ngủi một giây đồng hồ, căn bản không có phát hiện bất cứ cái gì, Hướng Lam lần nữa thả hai Hỏa Cầu Thuật, tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy hô hấp đã cực kỳ không dễ dàng, thậm chí cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí.
Cơ Như Nguyệt nói:
- Dừng, đừng thả kỹ năng, mọi người dùng tay sờ đi.
- Ai, kỳ thực Mục Sư là có Quang Minh Thuật, chỉ dùng chiếu sáng, ta ở trong thành thị thấy có người bán, thế nhưng ta cảm thấy không có tác dụng gì, cho nên không mua, sớm biết nên học một chút.
Hướng Lâm có chút áo não nói.
- Quên đi, sau khi trở về lại học.
Cơ Như Nguyệt nói.
- Tiểu Lam, ta dường như đã sờ được cái gì, thả Hỏa Cầu Thuật xem, Tiểu Tuyết, Dương Tử, hai người các ngươi đối với cơ quan thuật hiểu hơn ta nhiều lắm, tới xem một chút.
Thạch Trung Ngọc đột nhiên nói.
Mấy người đều vây quanh bên người Thạch Trung Ngọc, Hướng Lam lần nữa đánh ra Hỏa Cầu Thuật.
- Rốt cuộc tìm được cơ quan. Tiểu Lam tỷ, Như Nguyệt tỷ, các ngươi thay phiên thả kỹ năng, cho chút ánh sáng, ta khởi động cơ quan.
Dương Tử nói.
Tử Viêm của Cơ Như Nguyệt cực kỳ lợi hại, nhiệt độ của ngọn lửa rất cao, tiêu hao dưỡng khí cũng tương đối nhiều, lại không bằng ngọn lửa màu đỏ của Hướng Lam, nhưng bây giờ đã tìm được cơ quan, cũng không sợ lãng phí dưỡng khí gì, rất nhanh liền có thể hô hấp đến không khí mới mẻ, Cơ Như Nguyệt cùng Hướng Lam thay phiên thả Hỏa Cầu Thuật.
Dương Tử mở ra cơ quan vẫn rất có một bộ, chỉ chốc lát liền mở ra cơ quan.
Đại địa hơi có chút run rẩy, thạch bích trước mắt từ từ nâng lên, từ dưới thạch bích thoáng nhìn, có tia sáng, tiểu nha đầu Dương Tử không kịp đợi, trực tiếp từ phía dưới bò đi ra ngoài, từ trong bóng tối lập tức gặp được hào quang sáng tỏ, làm mắt Dương Tử không mở ra được.
Rất nhanh thạch bích mở ra, mọi người liều mạng hô hấp không khí mới mẻ, thời điểm ánh mắt thích ứng ánh sáng, từ từ mở hai mắt ra.
Trước mắt là một giòng suối nhỏ, suối nước róc rách lưu động, xuyên qua dòng suối nhỏ chính là bụi hoa, chuồn chuồn, hồ điệp ở phía trên bay múa, một bộ thế ngoại đào nguyên.
- Gợi ý của hệ thống, ngài phát hiện địa đồ ẩn tàng Tiểu Bồng Lai, ban thưởng 30000 điểm kinh nghiệm, ban thưởng Tiên Duyên 200.
Tiên Duyên là vật gì? Tất cả mọi người toát ra nghi ngờ.
Dương Tử từ nhỏ đã sinh trưởng ở trong đại thành, cho tới bây giờ chưa từng thấy dòng suối, thậm chí ngay cả hồ điệp cùng chuồn chuồn cũng rất ít nhìn thấy, lập tức đi nhìn dòng suối nhỏ, động thủ bắt cá trong nước, sau đó lại tung nhảy đi bắt hồ điệp, cực kỳ vui vẻ.
Thạch Trung Ngọc nhìn Dương Tử, bỗng nhiên cảm giác Dương Tử cực kỳ khả ái, đang muốn cùng các cô nương bên người tâm sự, lại phát hiện những cô nương này giống như Dương Tử chạy đi, cùng Dương Tử chơi đùa ầm ĩ.
- Như Nguyệt tỷ, ngươi mau nhìn, cá chép này thật đáng yêu.
- Tuyết Nhi tỷ tỷ, ngươi theo ta bắt hồ điệp được không? Ta bắt không được.
- A Tử, qua bên này, nằm trong bụi hoa thật thoải mái, cảm giác mình giống như một Tiểu công chúa!
- A! Cứu mạng a, có ong mật!!!
...
Thạch Trung Ngọc ngồi ở bên giòng suối, mỉm cười nhìn các cô nương vui vẻ, trong thành thị tràn đầy không khí thối rữa, khắp nơi lục đục với nhau, thiên hạ rộn ràng đều vì danh lợi, không khí trong Tiểu Bồng Lai tươi mát như vậy, để các nữ hài buông lỏng một chút đi.
Cơ Như Nguyệt trầm ổn hào phóng, Tuyết Sương Yên lạnh như băng, Hướng Lam ôn nhu, Hướng Lâm nghịch ngợm, Dương Tử đơn thuần, mỗi một người đều tựa như tiểu hài tử, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Hiện tại cực kỳ ấm áp, Thạch Trung Ngọc bỗng nhiên cảm giác, nếu như về sau cùng mấy cô nương tìm một địa phương không người, qua sinh hoạt tiêu diêu tự tại thì tốt biết bao nhiêu, cái ý nghĩ này rất nhanh bị Thạch Trung Ngọc không đồng ý, bây giờ đã là năm 20xx, nơi nào còn có thể tìm được địa phương không người, ngay cả mặt trăng cũng đã bắt đầu công cuộc đổ bộ rồi?
Địa phương không người đều là địa phương không thích hợp nhân loại sinh tồn, dù tìm được một hoang đảo cũng phải lo lắng, phụ cận có hải tặc hay không, quốc gia ở gần phát hiện, sẽ tới chiếm lĩnh hay không, ai! Dù sao muốn tìm một địa phương ẩn cư là rất khó.
Coi như tìm được rồi thì tính sao? Mười ngày tám tháng có thể, một hai năm cũng được, nhưng bọn họ sinh hoạt ở thời đại khoa học kỹ thuật, có thể thích ứng loại sinh hoạt không có điện này sao?
Lắc đầu, bỏ qua những ý tưởng không thiết thực kia, muốn gọi những nữ hài này tìm xem có nhiệm vụ hay không, nhưng thấy các nàng hiện tại vui vẻ như vậy, được rồi, những nữ hài này đều quá mức đè nén.
Thân thế của Cơ Như Nguyệt, Thạch Trung Ngọc không rõ ràng, nhưng từ lời nói cử chỉ của nàng xem ra, chắc là sinh ra ở trong đại gia đình, nhưng loại hài tử nhà giàu này luôn có chút bất đắc dĩ, không phải học cái này, chính là học cái kia, còn có thể bởi vì quyền lợi thông gia.
Tuyết Sương Yên giống như Thạch Trung Ngọc, phụ mẫu đều mất, bất quá vận mệnh của Tuyết Sương Yên tốt hơn Thạch Trung Ngọc rất nhiều, chí ít phụ thân của nàng để lại cho nàng một số tiền lớn, nhưng không có cha mẹ quan ái, một tiểu cô nương cô độc ở trong xã hội nhận hết cực khổ, dùng mặt nạ lạnh như băng bảo vệ mình.
Phụ mẫu của Hướng Lam cùng Hướng Lam ngược lại còn khoẻ mạnh, thế nhưng trong nhà dường như rất nghèo, ngay cả tiền cung cấp hai người bọn họ lên đại học cũng là đi mượn, may mắn thành tích của hai tỷ muội rất tốt, hầu như mỗi học kỳ, các nàng đều có thể lấy được học bổng.
Dương Tử, từ nhỏ chưa từng thấy phụ thân của nàng, sau khi mẫu thân mang thai nàng, nam nhân kia liền rời đi, mẫu thân nàng chậm rãi nuôi lớn nàng, nhưng bởi vì công tác quá bận, rất ít có thời gian tới chiếu cố nàng, cũng là một hài tử cực kỳ đáng thương.
Nếu các hiện tại nàng chơi được vui vẻ như vậy, Thạch Trung Ngọc cũng không muốn quấy rối các nàng, theo thói quen sờ về phía túi đồ, muốn đốt điếu thuốc, lại phát hiện, nơi này là trong trò chơi, nhất thời có chút bất đắc dĩ, trước mắt hết thảy bất quá đều là hư ảo, rời đi nơi này, vẫn còn cần vì cuộc sống mà bận rộn, vì sự nghiệp mà liều mạng.